Điều này khiến Mục Châu nhớ đến một lần sau khi đại thắng trong trận chiến với ngoại tộc, lúc dọn dẹp chiến trường hắn ta nhìn thấy một con bướm đậu trong vũng máu, đôi cánh mỏng manh của nó bởi vì một giọt máu mà dễ dàng vỡ vụn, thoi thóp.
Nhưng cùng lúc đó, tiếng gọi cữu cữu thân thiết lễ phép của thiếu niên, không biết vì sao lại khiến cho trong lòng Mục Châu có chút buồn bực.
Hắn ta đè nén những cảm xúc này xuống đáy lòng, khuôn mặt sắc bén bình tĩnh, đáy mắt mang theo chút dịu dàng nhàn nhạt: "Ông ấy đã khá hơn nhiều rồi, đang dưỡng bệnh ở nhà, không cần lo lắng."
Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng rằng ông ngoại không muốn gặp ta."
Cha của Mục Châu bị nhét thêm một đứa con gái, quả thực không vui vẻ gì, cảm giác với Ly Nguyệt cũng bình thường.
Thậm chí ông ấy là một người rất coi trọng phép tắc quy củ, cho nên chỉ cưới một mình mẫu thân của Mục Châu, cũng bởi vì vậy mà Mục Châu biết ông ấy thậm chí có chút chán ghét Ly Nguyệt.
Thân thể của lão vương gia không đến mức không thể tham gia yến tiệc.
Chẳng qua ông ấy không muốn đến.
Mục Châu cũng có thể nhìn ra sự lo lắng của Ly Nguyệt.
Sự lo lắng này trước đó quả thực tồn tại.
Hắn ta có chút vụng về giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của Ly Nguyệt: "Không cần lo lắng, ông ấy nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất thích ngươi."
Không ai có thể tiếp tục chán ghét y sau khi nhìn thấy Ly Nguyệt.
Mục Châu rất nhanh liền buông tay xuống, sau khi để xuống bên người, bàn tay của hắn ta không tự nhiên mà nắm chặt lại. Thiếu niên quá mức xinh đẹp ngay cả mái tóc cũng mềm mại như mây. Mục Châu thậm chí hoài nghi vết chai trên tay mình do thường xuyên cầm binh khí sẽ khiến người nọ cảm thấy không thoải mái.
Ly Nguyệt vốn định tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với Mục Châu, bởi vì y nhớ ra Mục Châu là ai rồi.
Tuy rằng trong mơ hai người không có nhiều tiếp xúc với nhau, nhưng y đã từng nghe thấy tên của Mục Châu.
Vị đại tướng quân trẻ tuổi tài cao, chỉ là còn trẻ đã chết, sau khi hắn ta chết Chu Thiệu Nguyên mới dần dần nắm giữ nhiều binh quyền hơn, trở thành Thế tử phủ Anh quốc công được người người khen ngợi, được Hoàng đế tin tưởng, thậm chí sau này còn nắm giữ cấm vệ quân trong hoàng cung.
Nếu như hắn ta không chết sớm, Chu Thiệu Nguyên lại không có ân cứu mạng Hoàng đế, vậy chẳng phải đến lúc đó Chu Thiệu Nguyên chỉ có thể trở thành một đứa con nhà quyền quý bình thường không có tiếng tăm gì sao?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Ly Nguyệt đã vô cùng vui vẻ, y quyết định phải bảo vệ mạng của Mục Châu.
Như vậy y sẽ có một người cữu cữ là tướng quân rất lợi hại. Ly Nguyệt thầm nghĩ.
Nhưng Ly Nguyệt thoáng thấy Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh hình như đang trò chuyện rất vui vẻ với những người mà mình mời đến, trong lòng lập tức khó chịu. Vì vậy y do dự một lúc, vẫn là lựa chọn tìm thời gian khác để nói chuyện nhiều hơn với Mục Châu: "Cữu cữu, ta có chút việc đi trước đây."
Y buông tay đang khoác lấy Mục Châu ra.
Ly Nguyệt rời đi, đáng lẽ Mục Châu nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn ta lại nhận ra mình thất vọng nhiều hơn. Hắn ta không kìm được mà đuổi theo bóng dáng đối phương, nghe thấy có người bên tai dùng giọng điệu hâm mộ chua chát cảm thán: "Thiếu tướng quân thật sự có được một người cháu trai tốt."
Mục Châu theo bản năng muốn phủ nhận Ly Nguyệt không phải là cháu trai của hắn ta, thế nhưng sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì trong lòng, hắn ta dừng lại chốc lát, mới đáp: "Có lẽ vậy."
***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***
Ly Nguyệt đi đến gần đám người hình như đang trò chuyện rất vui vẻ, Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh được bọn họ vây quanh ở trung tâm.
Có lẽ lại đang nói chuyện về bài văn hoặc chủ đề nào đó mà y không hiểu cũng không xen vào được.
Ly Nguyệt thầm đoán trong lòng.
Dù sao trong mơ cũng là như vậy, cho dù y cố gắng hòa nhập, nhưng những cuộc trò chuyện của người này y không thể xen vào một câu nào, muốn bày tỏ ý kiến đôi khi cũng chỉ khiến bản thân trông vô cùng ngu dốt, khiến người ta chê cười.
Trong đình nghỉ mát này đa phần là con cháu nhà quyền quý hoặc con cháu dòng dõi thanh lưu ở kinh thành, sau khi Ly Nguyệt đi đến gần, tất cả đều đồng loạt ngừng nói chuyện.
Lông mi Ly Nguyệt khẽ run, bước chân dừng lại một chút, liếc mắt thấy bộ triều phục màu tím đậm trên người mình, xác định mình không giống trong mơ, mới hơi ngẩng cằm bước lên bậc thang đi vào trong đình, không khách sáo ngồi vào vị trí cao nhất: "Sao ta vừa đến là mọi người không nói chuyện nữa vậy?"
Qua một lúc lâu, trong lòng Ly Nguyệt càng thêm xấu hổ tức giận, mới có người giọng khàn khàn, giọng điệu có chút kỳ lạ nói: "Đang nói chuyện... về bài văn, sao tiểu thiếu gia lại qua đây?"
Câu này chắc chắn là đang chứng thực suy đoán trước đó của Ly Nguyệt.
Mà lý do y đến đây chính là để khoe khoang, dù sao y cũng đã tìm được chỗ dựa, đắc tội với những người không có quyền lực này thật sự y cũng không để tâm.
Bây giờ người này nói chuyện khiến y không vui, vì vậy y không chút do dự gϊếŧ gà dọa khỉ: "Ngươi là ai?"
Y biết đối phương là ai, con trai của đương kim thái phó, môn sinh đắc ý của Tế tửu Quốc Tử Giám. Lúc Chu Thiệu Anh thi đỗ Trạng nguyên thì gã thi đậu Bảng nhãn, là người đại diện cho thanh lưu.
*Tế tửu là chức danh đứng đầu Quốc Tử Giám - nơi hội tụ tinh hoa trí tuệ của cả quốc gia.