Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 30

Tính tình vô cùng thanh cao, ngạo mạn.

Ngoài Chu Thiệu Anh ra không để ai vào trong mắt.

Nghe nói viết văn chương rất hay.

Trong mơ, Ly Nguyệt vì muốn kết giao với gã cũng đã từng đọc những bài văn đó, mỗi chữ y đều nhận ra thế nhưng ghép lại với nhau thì thấy hoa mắt.

Cho dù là vậy, Ly Nguyệt vẫn nhẫn nhịn học thuộc lòng vài bài, nhưng lúc nói chuyện với gã lại bị gã mắng là kẻ tiểu nhân hám lợi, không xứng bàn luận về những bài văn hay.

Là một trong những người Ly Nguyệt ghét cay ghét đắng.

Quả nhiên người kia vì quyền thế hiện tại của Ly Nguyệt mà nhẫn nhục chịu đựng, giọng nói run rẩy báo tên mình: "Tại hạ là Cúc Tài, con trai của Thái phó, nghe nói tiểu thiếu gia rất thích bài văn..."

Ly Nguyệt ngắt lời giới thiệu của gã: "Đã là con trai của Thái phó, không có phẩm cấp, tại sao nhìn thấy ta lại không hành lễ?"

Y mỉm cười nhìn qua, đáy mắt mang theo ác ý: "Đây chính là người được ca tụng là rất coi trọng lễ nghĩa của nhà thanh lưu sao? Hay là ngươi có ý kiến gì với thánh chỉ của bệ hạ?"

Dứt lời, y gần như hưởng thụ cảm giác ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình, chắc chắn trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Y còn nhân tiện nhìn thoáng qua vẻ mặt của Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh lúc này, hai người hình như rất ngạc nhiên, muốn nói lại thôi.

Vì vậy y cố ý hỏi hai người: "Đại ca, nhị ca thấy sao? Ta nói có chỗ nào không đúng sao?"

Chu Thiệu Nguyên mở miệng hình như muốn nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Ly Nguyệt lại lựa chọn từ bỏ. Thôi vậy, thay vì nói gì đó chọc đối phương tức giận, tổn hại tình cảm huynh đệ vốn đã không nhiều, chi bằng đứng bên cạnh xem, có chuyện gì xảy ra cũng có thể ra tay cứu vãn.

Thế nhưng Ly Nguyệt thật sự không nhìn ra đối phương không chỉ không cảm thấy nhục nhã, mà còn bởi vì ánh mắt của mình mà đỏ mặt hả?

So với sự im lặng của Chu Thiệu Nguyên, câu trả lời của Chu Thiệu Anh lại càng khiến Ly Nguyệt hài lòng hơn: "A Nguyệt nói không sai, nhìn thấy Bình Tân hầu do bệ hạ tự mình phong, quả thực nên hành lễ."

Hắn còn đứng dậy tự mình làm mẫu tư thế hành lễ tiêu chuẩn nhất của người không có phẩm cấp khi nhìn thấy hầu gia nhị phẩm.

Ly Nguyệt đợi Chu Thiệu Anh đứng dậy mới nói: "Nhị ca, huynh không cần như vậy."

Nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự hài lòng trong mắt y.

Y lại nhìn về phía Cúc Tài, vốn tưởng rằng đối phương dù thế nào cũng sẽ không khuất phục, Ly Nguyệt còn có chiêu sau đang chờ.

Không ngờ Cúc Tài vậy mà không chút do dự đứng dậy khom người.

Cúc Tài vốn dĩ rất bình tĩnh, tư thế hành lễ cũng phóng khoáng đẹp mắt, cho đến khi trước mắt gã xuất hiện vải vóc màu tím đậm, mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi khiến gã choáng váng.

Cúc Tài nín thở.

Ngay sau đó, gã cảm thấy đầu gối mình bị vật sắc nhọn đâm mạnh, gã không đứng vững mà quỳ xuống.

Gã còn chưa kịp cảm thấy xấu hổ vì sự chật vật của mình trước mặt Ly Nguyệt, đã cảm thấy ngón tay mình bị một bàn chân giẫm lên.

Hôm nay Ly Nguyệt mang vẫn là giày mềm bằng tơ lụa, đế giày rất sạch sẽ không có bụi bẩn. Y giả vờ vô ý giẫm lên những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Cúc Tài, người đã viết ra những bài văn hay được đại nho khen ngợi, còn dùng sức nghiền nát.

Nhìn thấy đôi tay đã viết ra rất nhiều bài văn thơ từ tấu chương kia trở nên bầm tím, Ly Nguyệt mới không chút thành ý xin lỗi: "Ta không ngờ Cúc công tử lại đột nhiên hành đại lễ như vậy, không cẩn thận giẫm phải tay của ngươi, Cúc công tử đừng để ý."

Ác ý bài xích của y đối với Cúc Tài ai cũng có thể nhìn ra.

Nhưng ở đây lại không có một ai lên tiếng bênh vực gã.

Ly Nguyệt lại một lần nữa nếm trải cảm giác tuyệt vời mà quyền lực mang lại, còn khiến người ta say mê hơn cả rượu ngon.

Y không hề chú ý đến hơi thở có chút nặng nề cùng với vẻ si mê trong mắt Cúc Tài, cũng không nhìn thấy sự ghen tị đố kỵ của những người khác đối với Cúc Tài chỉ vì Ly Nguyệt chú ý đến Cúc Tài.

Ly Nguyệt đã đạt được mong muốn thay thế Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh, trở thành trung tâm mới của những người này.

Sau khi trở về, Ly Nguyệt thực ra rất ít khi tiếp xúc với người cùng lứa tuổi, phần lớn thời gian y đều dưỡng bệnh trong viện, hoặc là nhớ lại rất nhiều chi tiết trong "giấc mơ" mà y cho là do trời cao ban tặng.

Ngay cả trong mơ, những năm tháng y đã trải qua trên thực tế cũng không có nhiều người để ý đến y.

Cho nên bây giờ y cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Y không cần suy nghĩ kỹ càng về những lời mình sắp nói, cho dù y nói gì, cũng có người đồng ý, hơn nữa còn dùng rất nhiều bài văn thơ từ để chứng minh y nói đúng, nói rất đúng.

Y ghét ai, những người này đều rất biết ý mà bài xích người đó ra, coi người đó như không khí.

Ví dụ như Cúc Tài, bây giờ đã không còn ai nói chuyện với gã nữa.

Thế nhưng Cúc Tài vẫn luôn vắt óc tìm chủ đề để nói chuyện với y, mỗi lần gã nói ra một số ý kiến của mình Ly Nguyệt liền không thèm nhìn gã, coi gã như không khí. Vì vậy những người khác cũng làm như không nghe thấy Cúc Tài nói chuyện.