Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 28

Ly Nguyệt rất tin tưởng giấc mơ mình mơ thấy, trên thực tế, rất nhiều đêm sau đó y liên tục mơ thấy giấc mơ dài đằng đẵng và đau khổ này.

Không có giấc mơ nào khiến y đau lòng hơn giấc mơ này.

Cũng không có giấc mơ nào khiến y lạc vào cảnh giới kỳ lạ hơn giấc mơ này.

Quan trọng nhất là, rất nhiều chuyện trong đó, đều lần lượt được chứng thực trong những ngày sau đó.

Cho nên Ly Nguyệt vô cùng chắc chắn rằng trong lòng những người này nhất định là chán ghét mình.

Nhưng bây giờ bọn họ lại phải tươi cười nói lời hay trước mặt y, khen ngợi y.

Ly Nguyệt cho rằng sự thay đổi thái độ của bọn họ là do thân phận của y khác với trong mơ.

Trong mơ tuy rằng y sống ở phủ Anh quốc công, nhưng trong phủ thậm chí không có ai gọi y một tiếng thiếu gia, mà luôn luôn là Ly Nguyệt công tử. Rõ ràng cũng là huyết mạch của phủ Anh quốc công, lại giống như thân thích ăn nhờ ở đậu.

Y vẫn còn nhớ sự ghen ghét và phẫn uất đối với Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh, hai người có số phận hoàn toàn khác với y trong mơ.

Y cảm thấy tất cả mọi thứ của phủ Anh quốc công vốn nên có một phần của mình, y kết giao với những người quyền quý, cố gắng học những bài văn y rất ghét, tìm mọi cách để bước vào triều đình, thế nhưng cuối cùng lại không có gì cả.

Tất cả những thứ y khao khát, mong muốn có được trong mơ, bây giờ y đều dễ dàng có được. Những người này cho dù có coi thường y, vừa rồi ngay cả nhìn y thêm một cái cũng không muốn, bây giờ cũng phải bởi vì thân phận cháu ngoại của vương gia, vì tước vị hầu gia của y mà tỏ ra thiện ý.

Thì ra khi thật sự có được quyền lực, cảm giác lại tuyệt vời như vậy.

Nhìn những người này cho dù có chán ghét mình thế nào cũng phải che giấu cảm xúc trước mặt y, Ly Nguyệt khẽ cười một tiếng.

Trong lòng y tràn ngập mật ngọt, đáy mắt là dã tâm đối với quyền lực càng lớn hơn.

Y bắt đầu muốn có được nhiều hơn.

Y không muốn mất đi tất cả những thứ hiện tại.

Ly Nguyệt đắm chìm trong niềm vui và ngọt ngào, cho nên y không hề chú ý đến, xung quanh vào một khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên trở nên im lặng.

Thiếu niên tóc đen da trắng, xinh đẹp tuyệt trần, mỗi một cử chỉ đều khiến người ta không thể nào bỏ qua.

Lời khen ngợi của mọi người dành cho Ly Nguyệt đều là thật lòng, thậm chí bọn họ còn âm thầm hối hận vì đã từng vu khống người ta.

Đối với một người có dung mạo đẹp kinh người đối với phàm trần thế tục như vậy, cho dù y muốn hái trăng trên trời cũng có người nguyện ý dốc hết tất cả vì y. Không ai có thể dùng những từ ngữ không tốt đẹp lên người y. Bọn họ chỉ đang hối hận bởi vì bảo vật mang đến hôm nay không đủ hiếm có quý giá, trang phục hôm nay không đủ đẹp đẽ.

Bọn họ muốn ngày ngày được gặp Ly Nguyệt.

Bọn họ thậm chí còn trách cứ Anh quốc công quá mức tàn nhẫn vì đã bỏ rơi y ở bên ngoài mười sáu năm.

Nếu là bọn họ, nhất định sẽ coi Ly Nguyệt như bảo bối.

Nhưng nhìn thái độ của Anh Quốc công bây giờ, chắc chắn cũng là vô cùng nuông chiều Ly Nguyệt.

Nhưng hiện tại không có ai nghi ngờ hoặc suy đoán có âm mưu gì.

Người như vậy nên được nâng niu trân trọng.

Ly Nguyệt đi theo Anh quốc công nhận hết một vòng họ hàng, cuối cùng cũng nhìn thấy người y muốn gặp nhất hôm nay.

Y thân thiết gọi một tiếng: "Cữu cữu!"

Hôm nay Mục Châu mặc trường bào màu xanh đậm, bởi vì mới từ biên cương trở về không lâu, làn da hắn ta hơi ngăm đen, khóe mắt có một vết sẹo sâu đến tận xương, đó là một vết thương chí mạng, thiếu chút nữa đã đâm vào mắt hắn ta.

Tuy rằng cách ăn mặc của hắn ta không khác gì so với lúc còn ở kinh thành nhiều năm trước, nhưng cho dù là cơ bắp làm căng phồng trường bào, hay là vẻ sát phạt nhàn nhạt không tan đi trong mắt, tất cả đều cho thấy người trước mắt là vị tướng quân trấn giữ biên cương, trên tay dính đầy máu tươi của kẻ địch.

Lúc này, vị tướng quân cho dù dẫn theo binh lính của mình bị vây hãm cũng có thể vô cùng bình tĩnh đánh giá đường lui này, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều.

Ly Nguyệt khoác tay Mục Châu, chỉ cảm thấy cánh tay của người cữu cữu này thật sự còn cứng hơn cả chiếc ghế gỗ Hoàng hoa lê trong phòng ngủ của mình. Điểm này khiến y có chút không thoải mái, nhưng mà vì muốn thân thiết với Mục Châu hơn, y vẫn nhẫn nhịn. Cho dù Mục Châu không nói chuyện, y cũng có thể tự nói: "Cữu cữu, thân thể ông ngoại thế nào rồi?"

Trong mắt y mang theo sự quan tâm chân thành, dù sao trong lòng y, ông ngoại là vương gia tông thất, đó nhất định là một chỗ dựa của y: "Rất nghiêm trọng sao? Nghiêm trọng đến mức hôm nay không đến được?"

Thiếu niên còn chưa đến tuổi trưởng thành, vóc dáng chưa đủ. Cơ thể vẫn đang phát triển, hoàn toàn khác với người trưởng thành đã được tôi luyện trong đao kiếm trở nên cứng rắn như sắt như Mục Châu, có chút mềm mại non nớt, y dựa vào Mục Châu khiến Mục Châu không dám thở mạnh, giống như chỉ cần dùng chút sức lực là có thể bẻ gãy xương của thiếu niên vẫn đang phát triển.