Cùng lúc đó, trong đại sảnh vang lên đủ loại âm thanh va chạm của đồ bằng vàng ngọc sứ, thậm chí có người ngã xuống đất phát ra tiếng kêu ngạc nhiên ngắn ngủi.
Nhưng rất nhanh đã nín thở, ánh mắt ngây dại.
Thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người tựa như trăng sao. Đây là tuyệt sắc mà phàm phu tục tử có tưởng tượng cả đời cũng không thể miêu tả được. Đôi mắt như nước mùa thu, làn da như bạch ngọc, mắt long lanh ánh sao, bộ triều phục màu tím đậm như thể được may đo riêng cho y, khiến y thêm vài phần kiêu ngạo của phàm trần, tay áo rộng để lộ ra chút đầu ngón tay trắng nõn, ngay cả móng tay cũng tròn trịa bóng loáng giống như viên ngọc trai tinh khiết nhất.
Thậm chí có người còn nghi ngờ đây có phải người thật không? Hay là mình đang nằm mơ giữa ban ngày, đối phương là thần tiên do mình tưởng tượng ra?
Ly Nguyệt đến muộn, nhìn thấy lại là một mảnh hỗn độn, tất cả mọi người đều im lặng một cách khác thường, đối mặt với sự xuất hiện của y mà không nói một lời.
Lại nhìn một cái, chợt thấy Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh được mọi người vây quanh như sao quanh trăng sáng.
Hàng mi dày rậm của y khẽ rung lên, trong đáy mắt toát ra vẻ bất mãn và ác ý nồng đậm.
Sao cho dù bây giờ tất cả mọi thứ gần như hoàn toàn khác với trong mơ, những người này vẫn phải nâng đỡ hai người ca ca đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý hơn mười năm kia, coi thường y sao?
Ly Nguyệt đưa mắt nhìn lướt qua những người đến hôm nay, xác nhận trong đó hơn nửa đều là những gương mặt quen thuộc.
Những thế gia quyền quý cao cao tại thượng không coi y ra gì trong giấc mơ, lúc y nhìn qua, nhanh chóng dời mắt đi, không muốn nhìn y.
Như thể y là bệnh dịch đáng sợ vậy.
Hôm nay là ngày Ly Nguyệt mong chờ đã lâu, muốn ngẩng cao đầu trước mặt mọi người, xuất hiện một cách rực rỡ.
Nhưng kết quả hình như không khác gì cảnh tượng trong mơ.
Chẳng lẽ xuất thân vĩnh viễn không thể thay đổi được sao? Nghĩ đến đây, Ly Nguyệt thoáng chốc chán nản.
Vị tiểu hầu gia thu hút thần trí của mọi người, đôi môi còn đỏ mọng hơn cả đóa hoa nở rộ nhất trong vườn mím chặt, đôi mắt đen láy mang theo sự không vui rõ ràng.
Y đứng tại chỗ, trong đại sảnh yên lặng hồi lâu, Anh quốc công mở miệng: "A Nguyệt, lại đây."
Tiểu hầu gia liền bước những bước chân không vui vẻ lắm đến bên cạnh Anh quốc công, y ngồi xuống bên tay phải Anh quốc công, kéo kéo tay áo đang buông xuống của Anh quốc công: "Phụ thân, sao mọi người đều không nói gì vậy?"
Đây là ngày y mong chờ đã lâu, y cố gắng hết sức để biểu hiện ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được chất vấn: "Mọi người không chào đón con sao?"
Câu này không lớn không nhỏ, bởi vì trong đại sảnh quá yên tĩnh, đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy lời oán trách của y.
Thiếu niên xinh đẹp vô song, chỉ cần hơi nhíu mày cũng khiến người ta đau lòng.
Lúc này đôi mắt sáng long lanh giống như những hạt châu của người nọ mang theo chút thất vọng nhàn nhạt, điều này khiến mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn.
Bọn họ nhận ra phản ứng vừa rồi đã khiến thiếu niên hiểu lầm.
Có người trong mắt lập tức lộ ra vẻ sốt ruột, muốn giải thích gì đó với Ly Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Ly Nguyệt thì nhất thời không nói nên lời.
Vì vậy bỏ lỡ thời cơ giải thích.
Mà Anh quốc công luôn lạnh lùng trong ấn tượng của mọi người, lúc này nghe thấy lời cura con trai út nói, lông mày gần như lập tức dịu dàng, ông giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy yếu của thằng bé, an ủi ngắn gọn: "Không có."
Ông nhìn quanh những người tham gia yến tiệc hôm nay, đè nén chút khó chịu và lo lắng trong lòng vì ánh mắt thèm muốn hoặc kinh diễm của mọi người: "Không có ai là không chào đón con."
Ly Nguyệt không tin lời Anh quốc công nói.
Y ngó sang Chu Thiệu Nguyên và Chu Thiệu Anh đang được mọi người vây quanh, nghi ngờ bọn họ đang bàn tán về mình trước khi y đến. Ly Nguyệt đè nén cảm xúc u ám trong lòng vì đủ loại suy đoán, giả vờ tin tưởng lời Anh quốc công nói, gật gật đầu.
Ghi tên vào gia phả diễn ra rất thuận lợi.
Những vị tộc lão vốn định gây khó dễ cho Ly Nguyệt một chút, gần như khen Ly Nguyệt thành một đóa hoa.
Tuy rằng Ly Nguyệt không tin những lời khen ngợi đó, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn có chút đắc ý vì những lời tâng bốc này. Y nghĩ, quả nhiên mình được trời cao chiếu cố, nếu không thì sao y lại mơ thấy một giấc mơ tiên đoán trước tương lai như vậy chứ?
Cũng bởi vì vậy mà trở thành ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, còn vạch trần chân tướng thân thế của mình.
Sau khi ghi tên vào gia phả xong, Ly Nguyệt cũng có được cái tên chính thức đại diện cho việc trở thành con cháu được công nhận của phủ Anh quốc công, Chu Thiệu Nguyệt.
Điều này khiến cho Ly Nguyệt vốn dĩ tâm trạng không tốt, bóng ma trong lòng cuối cùng cũng tan đi không ít.
Ly Nguyệt được Anh quốc công dẫn đi nhận rất nhiều họ hàng.
Những người này đa phần Ly Nguyệt đều quen biết.
Đây cũng là lần đầu tiên Ly Nguyệt rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi rất lớn trong thái độ của mọi người đối với mình.
Trong mơ, những người quyền quý họ hàng có thái độ lạnh nhạt, coi thường y, chán ghét thân thế của y, khinh bỉ thủ đoạn không cao minh của y, thế nhưng ai nấy khi nhìn thấy y đều bày ra thái độ thân thiện hoặc hòa nhã.
Bọn họ nói chuyện nhỏ nhẹ, câu nào câu nấy đều tâng bốc Ly Nguyệt, không có một câu nào khiến người ta không vui. Bọn họ tặng Ly Nguyệt rất nhiều món quà quý giá, mời Ly Nguyệt đến nhà bọn họ chơi, thậm chí còn có một số gia đình coi thường Ly Nguyệt trong mơ, nói muốn kết thông gia với Ly Nguyệt.