Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ

Chương 30

Cuối cùng cả nhóm cũng đến được cổng bệnh viện.

Tống Ngọc Noãn bảo anh cô để mắt đến em trai, còn cô thì đưa ông cụ Quý lên lầu.

Vừa rồi cô đã hỏi thăm được là sinh viên Lâm đang nằm ở tầng năm.

Nhưng khi đến cầu thang tầng bốn, ông cụ Quý đột nhiên dừng lại, chỉ nhìn Tống Ngọc Noãn mà không nói lời nào.

Tống Ngọc Noãn trịnh trọng cúi đầu về phía ông cụ Quý, chân thành nói: "Ông à, cho dù có thành công hay không, cháu cũng đều cảm ơn ông."

Ánh mắt ông cụ Quý nghiêm túc nhìn Tống Ngọc Noãn: "Cô bé, cháu nói thật cho ông nghe đi, làm sao cháu biết là ông có thể chữa được bệnh?"

Tống Ngọc Noãn đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, đầu tiên là nói đến chuyện mình bị ôm nhầm rồi được đổi về lại.

Sau đó cô nói tiếp: “… Khi cháu ở trong đại viện của tỉnh thành, vô tình nghe được các chú các bác nói chuyện với nhau nên mới biết có thể là ông đang ở huyện thành Nam Sơn… Vừa nghĩ đến chuyện hai chân của sinh viên Lâm, cháu mới đột nhiên mà nhớ tới ông, thực ra cháu chỉ thử vận may thôi, không ngờ lại may mắn như vậy.”

Ông cụ Quý hoài nghi mà nhìn Tống Ngọc Noãn.

Tống Ngọc Noãn nhìn ông cụ bằng ánh mắt vô cùng chân thành và đầy mong đợi.

Ông cụ Quý khịt mũi, sau đó nhấc chân rời đi.

Tống Ngọc Noãn vội vàng đi theo ông cụ, nhỏ giọng nhấn mạnh: "Ông Quý, anh cả của cháu thật sự là tính quẻ giỏi lắm đấy ạ!"

Ông cụ Quý trừng mắt: "Câm miệng!"

Tống Ngọc Noãn: ...

Chỉ mới nói mấy câu mà bọn họ đã đi đến cửa phòng bệnh rồi.

Tống Ngọc Noãn cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào. Cô nhìn thấy Lâm Giai được quấn băng vải khắp người, khuôn mặt đầy vết bầm tím, đang dựa vào đầu giường, duỗi tay như là đang định lấy cái cốc nước.

Quá tốt rồi, chi có một mình cô ấy.

Tống Ngọc Noãn bước nhanh về phía trước mấy bước, cầm cốc nước lên, dùng mu bàn tay áp lên, cảm thấy nhiệt độ vừa phải thì mới nhẹ giọng nói: "Sinh viên Lâm, để em đút cho chị."

Ông cụ Quý đứng ở cửa, nheo mắt nhìn.

Nhưng vẻ mặt của ông cụ đã dịu đi một chút.

Miệng mồm con bé này toàn nói phép, nhưng lại rất cẩn thận.

Lâm Giai nhìn Tống Ngọc Noãn, hơi cau mày - cô bé này không phải là con gái của đại đội trưởng Tống đây sao?

Khi Tống Ngọc Noãn mới trở về, cô ấy đã từng nhìn thấy cô từ xa.

Cô đến đây làm gì?

Lại còn mang theo một ông cụ có vẻ mặt âm trầm không vui nữa?

Tống Ngọc Noãn đặt cốc nước xuống, nói cho cô ấy biết lý do mình đến.

"...Sinh viên Lâm, chị có thể cho ông Quý khám chân cho chị không?"

Tống Ngọc Noãn vừa nói vừa cứng rắn mà sốc cái chăn ra: "Ông Quý, ngài khám đi, vất vả cho ngài rồi ạ."

Đây không phải là chuyện cần thương lượng.

Tranh thủ lúc Lâm Tình không có ở đây, để ông cụ Quý xem liệu ông ấy có thể được cứu được hay không.

Nếu không có cách nào cứu được, vậy thì cô sẽ phải cách khác sau vậy.

Cái chăn bị xốc lên, hai ngày nay chân của Lâm Giai đều được băng bó lại chứ không có bó thạch cao.

Sắc mặt Lâm Giai thay đổi, nhưng cô ấy không mất bình tĩnh, chỉ hơi mấp máy môi nhưng không nói gì.

Thật sự là để cho Tống Ngọc Noãn tùy ý định đoạt.

Ông cụ Quý cau mày, vươn tay nhéo một cái trên chân Lâm Giai.

Tống Ngọc Noãn nghĩ, sinh viên Lâm đúng là hiền lành thật đấy, vừa rồi cô thô lỗ như vậy mà cô ấy cũng không hề tức giận.

Nếu mà là Lâm Tình thì cô đã bị cô ta đá bay từ lâu rồi.