Chương 29
"Đi thôi, đến Tổ Dân Phố, phải giáo dục mấy đứa nhỏ này cho đến nơi đến chốn mới được."
Cả đám không dám cãi lại nửa lời.
Ba anh em chán nản bước ra khỏi sân nhà ông cụ Quý.
Tổ dân phố cách đây không xa, Tống Ngọc Noãn nhìn xung quanh một lượt, trong đầu thì đang nghĩ cách thoát thân. Ngay sau đó, cô bỗng nhiên mở to hai mắt mà nhìn.
Sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ!
[Xe của anh đẹp trai!]
Cố Hoài An ngồi trong xe cũng có chút kinh ngạc, sau đó anh quay đầu lại, liền nhìn thấy hai bác gái của Tổ dân phố đang dẫn theo Tống Ngọc Noãn cùng với hai người nữa – một thiếu niên một nhi đồng, đang đứng ven đường bên phải.
Là nhìn thấy xe của anh đang đi tới nên muốn nhường đường đây mà.
[Anh đẹp trai ơi, anh có dám xuống xe cho em nhìn một cái không?]
Sắc mặt Cố Hoài An tối sầm lại.
Mắt anh nhìn thẳng, chỉ coi như là không nghe thấy gì cả.
Cô nhóc này quá nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài!
*
Mười phút sau, khi ba anh em còn đang tiếp thu phê bình giáo dục của Tổ Dân Phố thì được ông cụ Quý đến đón về.
Không còn thấy Cố Hoài An lẫn xe của anh đâu nữa.
Ông cụ Quý nhớ lại những gì Hoài An vừa nói.
“Cháu có gặp cô bé kia một lần rồi.”
“Cô ấy hẳn là muốn nhờ ngài giúp cho một thanh niên tri thức người Bắc Đô bị chồng đánh gãy chân.”
"Thế giới này rộng lớn lắm, chuyện lạ gì cũng có cả, có lẽ bọn họ thật sự biết con gái của ngài hiện đang ở đâu!"
Ông cụ Quý khóa cổng sân lại.
Ông cụ cũng không thay quần áo mà chỉ mang theo một chiếc túi vải.
Tống Ngọc Noãn nhanh chóng cảm ơn ông cụ.
A Thịnh liếʍ môi, thấp giọng hỏi: “Anh ơi, chị ơi, em còn muốn đi Tổ Dân Phố để tiếp tục nghe phê bình giáo dục, có được không ạ?”
Mọi người:...
Cậu nhóc này lớn lên trông rất đáng yêu, vừa rồi ở Tổ Dân Phố, các bác gái đều đâu lòng cho cậu nhóc, chỉ phê bình hai anh chị của cậu là không chịu làm chuyện đường hoàng.
Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt bất an của cậu nhóc, một bác gái còn pha cho A Thịnh một cốc sữa mạch nha nữa.
Hèn gì mà lúc rời đi, cu cậu lại lưu luyến không rời thế kia.
Sắc mặt vốn âm trầm của ông cụ Quý đã khá hơn nhiều.
Ông cụ còn sờ sờ đầu A Thịnh, nói: "Đừng học theo hai anh chị của cháu."
Bệnh viện Nhân dân Số 1 Nam Sơn cách phía bắc thành phố cũng không quá xa, đi khoảng 20 phút là đến.
Trên đường đi, Tống Minh Ba liếc nhìn ông cụ Quý mấy lần, dáng vẻ lưỡng lự không biết có nên nói ra không.
“Có chuyện gì thì cứ nói lẹ đi!” Ông cụ Quý mắng.
Tống Minh Ba gãi đầu, cười hì hì: “Không có gì, cháu chỉ tò mò chuyện ngài thu nhận nữ đệ tử hồi ngài còn trẻ thôi. Người đó hẳn là có một đoạn nhân duyên cùng với ngài, nhưng lại đột nhiên bị cắt đứt. Thật kỳ lạ..."
Ngay sau đó, Tống Ngọc Noãn che miệng lại, khϊếp sợ nhìn anh cả của mình bị ông cụ Quý tức giận đạp cho ngã ra đất.
Thế nên chuyện đó rốt cuộc là thật hay giả vậy?
Ông cụ Quý mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước, nhưng trong lòng ông cụ thì là như thể sống cuộn biển gầm.
Ký ức ngày xưa lại ùa về như thủy triều đang dâng.
Người dân huyện Nam Sơn không hề biết gì về chuyện này, thậm chí là bạn bè người quen cũng không rõ lắm.
Thằng ranh này, cũng có nghề đó!