Thật sự là nghĩ đến ai thì người đó xuất hiện!
Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên: "Các người là ai, đang làm gì vậy hả, hộ sĩ, hộ sĩ đâu..."
Tống Ngọc Noãn quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Tình đang đứng ở cửa, cô nói vô nghĩa: "Chị Lâm Tình, chị nghe tôi giải thích cái đã."
Lâm Giai vội vàng nói: "Tiểu Tình, đây là con gái của nhà đại đội trưởng Tống."
Vừa nghe nói là đại đội trưởng Tống, hai mắt Lâm Tình đột nhiên trừng lớn, tràn ngập sự thù hận mà nhìn Tống Ngọc Noãn: "Sao cô lại đến đây? Là muốn nhìn xem chị tôi có thảm hay không, muốn biết sau này chị ấy còn đi được hay không à. Cô thấy rồi đấy, giờ thì về mà bảo cha cô nói với nhà họ Vương để cho cả nhà đó vui vẻ đi. Cha cô làm đại đội trưởng nhưng có khác gì là đại đội trưởng của nhà họ Vương, là con chó của nhà họ Vương đâu, nếu không, sao ông ta có thể trơ mắt nhìn chị tôi bị hành hạ như thế được? Thôn Nhị Đạo Hà của các người là cái thôn ma quỷ, tôi đã tìm lãnh đạo rồi, nếu bọn họ không thể cho chị tôi một lời giải thích công bằng thì tôi sẽ tiếp tục tố cáo lên các cấp cao hơn nữa, tôi sẽ để những người đã từng làm hại chị phải nhận báo ứng, chịu trừng phạt, các người không ai thoát được đâu!”
Sau đó, cô ta chán ghét mà liếc nhìn Tống Ngọc Noãn.
Cô tiểu thư giả này tuy là trông xinh đẹp nhưng thoạt nhìn lại có vẻ xấu tính, giống hệt đám người nhà họ Tống kia.
Cô ta dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng và phiền chán mà nhấn mạnh: "Chúng ta không quen biết, đừng gọi tôi là chị!"
Lâm Giai lo lắng mà kéo kéo Lâm Tình: "Tiểu Tình, em đừng giận. Chuyện này không liên quan gì đến đại đội trưởng Tống cả, em quát mắng cô bé này làm gì?"
Lâm Tình bực bội mà gầm lên: “Chị à, sao chị cứ luôn nhân từ mềm lòng thế. Thế giới này tàn nhẫn lắm, sẽ không có ai vô tư đối tốt với chị đâu. Cho dù bọn họ ở gần trong gang tấc đi nữa, khi nhìn thấy chị sống trong địa ngục, bọn họ cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà trơ mắt nhìn thôi, chứ chẳng thèm giúp đỡ gì chị đâu.”
"Tiểu Tình, chị..." Lâm Giai vốn là muốn nói là đừng giận cho đánh mèo lên người vô tội.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của em gái, cô ấy chợt nhớ ra từ hôm qua đến giờ em gái mình cũng chưa hề được nghỉ ngơi tử tế, nên đành nuốt lại những lời muốn nói.
Giọng nói của Lâm Tình nghẹn ngào nức nở: "Chị, em sẽ đòi lại công lý cho chị."
Sau đó, ánh mắt cô ta rơi trên người ông cụ đi cùng Tống Ngọc Noãn.
Cô ta liếc mắt nhìn ông cụ từ trên xuống dưới mà đánh giá một phen.
Ông cụ Quý đang mặc bộ quần áo lao động của trạm phế liệu, tuy vừa cũ lại còn đầy mụn vá chứ thật ra chúng rất sạch sẽ, nhưng trong mắt Lâm Tình thì lại khác.
"Người thu phế phẩm?" Lâm Tình nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Ngọc Noãn, cô cũng quá ác tâm rồi đó, vậy mà dám dẫn theo một lão già thu gom rác vào phòng bệnh. Cô muốn nhìn thấy chị tôi chết ở cái thôn Nhị Đạo Hà này lắm à? Cô không cam tâm mà phải chạy đến tận bệnh viện huyện để làm hại chị ấy cho bằng được à?”
"Tiểu Tình, không phải đâu. Vừa rồi là đang muốn xem chân cho chị. Em đừng giận..." Lâm Giai vội vàng giải thích.
Lâm Tình tức giận đến giậm chân, nước mắt chảy dài trên mặt: “Chị, cô ta làm gì có ý tốt cơ chứ. Chắc chắn cô ta biết chân chị không chữa được, sắp bị cắt cụt nên mới đến đây để chế giễu chị thôi, lại còn mang theo một chiếc giẻ rách nữa…”