Chị - Vợ Của Tôi

Chương 4

Chương 4: Nghiệt ngã (tt)
Một ngày nắng lên sau những áng mây vàng cuối thu trôi nhè nhẹ về phương nam xa lắm. Ánh bình minh len lỏi vào góc vườn những cỏ dại cho thêm xanh mơn mởn. Một con ong lạc bầy giữa muôn vàn bông hoa xuyến chi nở rộ.

Ø H ơi con đang làm gì đấy?_ M cất tiếng gọi con khi vừa mới tỉnh dậy sau trận ốm thập tử nhất sinh.

Ø Dạ con đang ở trong vườn hái rau, con sắp xong rồi đây. _ H đang đưa mắt nhìn theo một con ong mật với 2 túi phấn vàng, nó vội đưa tay chụp lấy.

Ø Á. Mẹ ơi đau quá HUHUHU… nó khóc thét lên gọi mẹ.

Ø H ơi con sao đấy, H ơi_ M nghe thấy con kêu đau quên hết mệt mỏi vội chạy ra xem con bị làm sao.

Ø H con bị sao vậy, nín đi con, mẹ thương. Nói mẹ biết con bị sao?_

H xòe bàn tay ra cho mẹ xem, một con ong mật đang ngọ nguội trong lòng bàn tay nó.

Ø Không sao đâu con, chỉ bị ong đốt thôi, mai là khỏi ngay mà. Đợi mẹ lấy thuốc bôi cho con nhé>__ Nói xong M chạy đi lấy một ít vôi nhai trầu bôi lên vết ong đốt trên tay con.

Ø Đau. Hu hu hu mẹ ơi đau._ Nó vừa khóc vừa nấc, nói không thành tiếng, đang cố gắng ôm chặt lấy cổ mẹ.

Ø Con trai mẹ 4 tuổi rồi saon còn khóc nhè thế, xấu hổ lắm. Thôi nín đi con, nấu com cho mẹ ăn nữa mà. ÔI mẹ đau quá, mẹ chóng mặt quá.__ M giả vờ đau để thu hút sự chú ý từ con.

Ø Mẹ mẹ ơi mẹ đừng đau nữa, con không khóc nữa đâu, mẹ ơi mẹ đừng đau nũa mà, con không khóc nữa đâu.._ Nó vừa nói vừa lắc lắc vai mẹ ra dáng người lớn lắm.

Ø Mẹ không sao, con trai mẹ không khóc nữa là mẹ không đau nữa đâu.

Ø Vậy mẹ vào nghỉ đi để con đi luộc rau._ nó nói xong, xách rổ rau chạy lon ton ra giếng cặm cụi múc nước rửa rau, mặc cho cái tay đau càng lúc càng xưng to lên. Bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ hơn bốn tuổi đã đầy những vết trai sạn, đang mạnh mẽ kéo từng xô nước to hon người nó từ dưới giếng lên. Nó chẳng bao giờ thấy mệt vì nó đang chăm sóc mẹ nó ốm mà.

Ø Con tôi!!! Mẹ xin lỗi. mẹ xin lỗi.._M nhìn đứa con trai mới hơn bốn tuổi, với cái quần rách mông, đang làm những việc chỉ dành cho người lớn, mà lòng nghẹn đắng xót xa. Nước mắt trực trào từ bao giờ tuân rơi lăn trên gò má gầy hao bởi thời gian. M thương con bao nhiêu cũng cay đắng muôn phần bấy nhiêu. M cố gắng gượng dậy bước chập chững vào trong nhà nghỉ ngơi.

Càng ngày tình trạng của M càng xấu đi, những cơn đau nhức đến nhiều hơn làm M không thể đi nương xa nhiều như trước mà chỉ loanh quanh ở mấy khu vườn sắn, ngô gần nhà, vì thế mà cuộc sống hai mẹ con ngày càng khó khăn hơn. May mà có chị Đ giúp đỡ những lúc ốm đau bệnh tật.

Ø H ơi ăn cơm xong mình xuống nhà bác Đ chơi con nhé._ M ở trong nhà nói vọng xuống bếp.

Ø Dạ, xuống nhà bác Đ ăn gà hả mẹ?_ thằng bé vừa thổi bếp phì phò vừa hí hửng đáp mẹ, nó khoái nhất món thịt gà rang muối nhà bác Đ. Nó biết nhà bác Đ nuôi rất nhiều gà, mỗi lần nó sang nhà bác là lại có thịt gà ăn, đâm ra nó nghiền sang nhà bác Đ.

Ø Con hư quá, sang nhà bác không được đòi bác thịt gà đâu nghe chưa?_ M gằn giọng nói với con. Nó cũng nhanh nhảu đáp:

Ø Dạ con đâu có đòi, bác Đ tự thịt cho con mà.

Ø Bác Đ chiều hư con rồi. _M cố tình lớn tiếng than thở để con nghe thấy.

Ø Mẹ ơi con đâu có hư đâu, con ngoan lắm mà. Bác Đ với các chú các bác ai cũng bảo con ngoan, có mỗi mẹ bảo con hư thôi. Hu..hu..hu..hu._ nói xong thằng bé mếu máo khóc, nó chạy ra đứng cạnh cửa bếp ôm cột nức nở. M biết đã làm con buồn nên hối hận, chạy ra bế con lên dỗ dành.

Ø Thôi.. thôi đừng khóc nữa mẹ sai rồi mẹ xin lỗi con trai của mẹ. Con trai mẹ là ngoan nhất, thôi nín đi con.

Ø Mẹ bỏ con xuống đi con lớn rồi đâu còn nhỏ nữa, mẹ đang ốm không bế nổi đâu._ M thật sự bất ngờ trước câu nói của con, sao nó có thể nói ra câu mà chẳng ai nghĩ một đứa bé như nó có thể nói ra. M rưng rưng nước mắt vì đứa con, một hạnh phúc nhỏ nhoi.

Ø Mẹ ơi sao mẹ lại khóc. Mẹ lại đau ạ?_ nó ôm chân mẹ ngước lên nhìn khuân mặt hiền hậu ấy lo lắng.

Ø Mẹ không sao, do khói bếp thôi con. _ M nói dối để con không lo lắng cho mình nữa.

Ø Vậy mẹ lên nhà để con nấu cơm tiếp. _ nói xong nó cầm tay kéo mẹ theo lên nhà rồi chạy ù xuống bếp nấu cơm.

Ø Cẩn thận con nhé._ M nói theo bóng con khuất sau cánh cửa.

Ø Dạ_..

Cơn buồn ngủ lại kéo đến, M ngả lưng thϊếp đi.

Trước mắt M là một khung cảnh rất đỗi quen thuộc hiện ra trước mắt. Một khuân mặt góc cạnh quen thuộc, ánh mắt nhìn M chìu mến.

Ø B là anh đấy sao, anh về thăm mẹ con em phải không?_ M vội vàng tiến đến ôm lấy B thật chặt.

Ø Anh luôn ở đây với mẹ con em mà, anh có đi đâu xa khỏi mẹ con em đâu. Em không cảm thấy sao?

Ø Ý anh là sao?_ M nhìn vào mắt B ngờ vực

Ø Em nghĩ kỹ lại xem.

Ø Ý anh là có phải, ánh mắt con nhìn em, rồi những hành động giống anh trước đây của con đều là…?_ M hoảng hốt nhìn chồng ngạc nhiên.

Ø Đúng rồi, anh chỉ còn cách như vậy để chăm sóc được cho em thôi.

M lại ôm chặt lấy chồng nũng nịu như ngày xưa. Đã lâu lắm rồi cảm giác ấy mới lại quay về bên người góa phụ bất hạnh. M nhắm mắt lại cảm nhận từng hơi thở của chồng, một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, những con tay vuốt ve đôi mắt rồi đến gò má nhô cao. Niềm hạnh phúc bấy lâu đã mất.

Ø Mẹ, mẹ ơi dậy ăn cơm._M nghe thấy như có ai đó gọi mình thì mở mắt ra, trước mắt là đứa con đang nhìn mình ánh mắt long lanh trìu mến. tay nó đang vuốt ve mũi mẹ tinh nghịch. M nắm lấy tay con âu yếm, bàn tay của đứa bé mới hơn bốn tuổi đã kín những vết trai sần, thô ráp. M đặt bàn tay con lên gò má mà thầm sót con đến quặn lòng. M muốn khóc lắm nhưng làm sao giám khóc trước mặt con.

Ø Mẹ ngủ mà cười thế?

Ø Mẹ nằm mơ thấy bố con à. Mẹ vui lắm. _ M nở một nụ cười hiền lành, lấy tay ôm con vào lòng.

Ø Thôi dậy ăn com thôi mẹ tí nữa cón sang nhà bác Đ ăn gà._ Nói xong thằng bé chạy lon ton đếm mâm cơn đã bầy sẵn. Mâm cơm gọi vậy cho có, thực ra chỉ có nồi rau luộc, bát muối chấm và xong cơm độn sắn. Vậy thôi mà nó vẫn lớn nhanh như thổi, vẫn ăn hết từng bát sắn chan muối và nước canh nhạt.

Ø ..?_M chỉ biết nhìn con cười chừ trước sự lém lỉnh của nó.

…………………………

Ø Chị Đ ơi có nhà không? _ M ở ngoài cổng gọi vọng vào. Hôm nay nhà chị Đ hình như có một sự thay đổi lạ lùng.

Ø M đấy hả, chị đây chị đây._ chị Đ hớt ha hớt hải chạy ra mở cổng cho hai mẹ con vào.

Ø Con chào bác Đ ạ. Bác ơi hôm nay đà gà đâu hết rồi ạ?_ thằng bé đưa đôi mắt nâu nhìn sự lạ xung quanh.

Ø Đúng đấy chị, sao em không còn thấy đàn gà đâu nữa?

Ø Chị có tuổi rồi, không nuôi nổi nữa nên bán đi rồi, còn để lại mấy con nhốt sau vườn thôi.

Ø Vậy là con không được ăn gà bác Đ nữa ạ?_ mặt thằng bé đượm buồn cúi gằm xuống. M thấy biểu hiện của con thì không hài lòng liền mắng.

Ø H con không được tỏ thái độ như vậy. thế là hư, là sai, là không ngoan. Mẹ bảo với con như nào hả?_ thằng bé sợ sệt, chạy đến ôm chân bác Đ cầu cứu và nó đã thành công.

Ø Thôi thím, trẻ con biết gì mà mắng chúng nó._ chị Đ coi nó như con mình vậy, nó muốn gì là lấy cho bằng được. nhưng được cái thằng bé chẳng bao giờ đòi thứ gì lắm tiền, vì đơn giản nó chưa bao giờ nhìn thấy chúng đến một lần.

Ø Chị đừng chiều nó quá, nó sinh hư mất.

Ø Thôi được rồi. H này bác còn mấy con gà để dành phần cháu đấy, chúng ở sau vườn ấy,.

Ø Thật ạ. _ xong nó chạy thật nhanh ra ngoài xem thử, quả đúng là có một đà gà nhỏ đang cặm cụi mổ từng miếng sắn tươi để ăn.

Ø Thím M này tôi có chuyện muốn bàn với thím.

Ø Dạ chị nói em nghe>

Ø Tôi muốn cho thím mang mấy con gà về nuôi, để chúng đẻ dần lên. Còn kia là giỏ trứng với ít gạo, thím mang về cho thằng bé ăn, tội nghiệp nó chỉ toàn ăn rau dại. Thím cũng bớt đi nương xa đi,làm gần nhà thôi, chứ tôi thấy thím yêu đi rồi đấy. chăm đàn gà cho tốt, sau này bán cũng còn đỡ hơn là đi nương thím ạ. Với cả em cho chị gửi mấy bao thuốc bắc ngoài sân với nhé, nhà chị hết chổ để rồi.

Ø Vâng. Chị cứ để thuốc nhà em cũng được, nhưng gà thì em không giám nhận đâu ạ, chị giữ lại đi.

Ø Thím nghe tôi đi, coi như tôi cho thằng bé, mà tôi coi nó như con ruột vậy, mẹ cho con thì thím không được từ chối đâu.

Ø Chị đã nói như vậy thì em xin cảm ơn chị. Chị tốt với gia đình em bao nhiêu lâu nay, mà chúng em chưa giúp được chị việc gì cả, em áy náy quá.

Ø Chỉ cần không xa lánh bà già này là giúp tôi rồi đấy. Tối nay hai mẹ con ở lại ăn cơm cùng chị nhé, chị ăn một mình buồn lắm.

Ø …_ M định nói thì cihijh Đ vội ngắt lời.

Ø Thím không được từ chối đâu. H ơi lại đây con, tối nay ở lại nhà bác ăn thịt gà nhé.

Ø Dạ không được đâu ạ,

Ø Sao thế con?

Ø Mẹ con không cho, mẹ nói như vậy là không ngoan._ nó tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt bác Đ.

Ø Không sao đâu, mẹ con cho phép rồi.

Ø Thật không ạ._ mặt nó lại tươi hơn bao giờ hết. Cái khác nó chẳng thèm đếm xỉa, chỉ riêng món thịt gà nhà bác Đ là nó chẳng bao giờ thấy chán.

M nhìn con ngán ngẩm lắc đầu.

Ø Thím vẫn uống thuốc đều chứ?

Ø Vâng em vẫn uống đều chị ạ.

Ø Đã thấy khá hơn chưa.?

Ø Cũng đỡ rồi chị, chắc sắp khỏi rồi.

Ø ừ vậy thì tốt quá. Khi nào hết lại sang lấy nhé.

Ø Làm phiền chị vậy.

Ø Thím này, cho tôi nhận H làm con nuôi được không? tôi chẳng có chồng con gì, ở một mình đã 40 năm nay, muốn có một đứa con để an ủi tuổi già. Thím thấy được không?

Ø Vậy thì còn gì bằng hả chị, chỉ mong thằng bé không làm khổ chị thôi.

Ø Có con khổ mấy tôi cũng chịu được._ nụ cười mãn nguyện hiện lên trên gương mặt đầy những nếp nhăn của tuổi xế chiều còn vương.

Ø Vậy nhận luôn bây giờ hả chị?

Ø Thôi để đến ngày đẹp nhận thì tốt hơn.

Ø H lại đây con. Con có muốn gọi bác Đ là mẹ không?

Ø Vậy là con có hai mẹ ạ?._ nó nhìn sang chị Đ rồi lại nhìn sang mẹ tỏ vẻ thắc mắc.

Ø Đúng rồi con.

Ø Hehe,thích qua con có hai mẹ rồi.

Chưa bao giờ nó thấy vui như hôm nay, vui hơn cả được ăn thịt gà rang muổi nữa.

Ø Vậy chị trọn được ngày chưa?

Ø Được rồi. được rồi.!_ có vẻ như chị Đ đã chuẩn bị sẵn từ trước chỉ cần hai mẹ con M đồng ý nữa là xong.

Ø Vậy khi nào hả chị?

Ø 22 âm lịch tháng này thím ạ.

Ø Vậy là 15 ngày nữa hả chị?

Một ngày mới lại đến, H đang cho đàn gà ăn ngoài sân. hôm nay nó vui lắm, nó sẽ có thêm một mẹ nữa, sẽ có rất nhiều thịt gà để ăn.nghĩ đến đấy nó thấy thèm thịt gà lạ lùng. Thế là nó chạy vào bếp làm một miếng nhai ngấu nghiến.

Ø Ngon quá, ngon thật đấy. hihi._ ăn xong nó định làm miếng nữa thì đột nhiên nó giật mình:

Ø H ai cho con ăn vụng thế hả? con biết làm như vậy là không tốt không? mẹ đâu có dạy con như vậy hả H?_ M gằn giọng nhìn đứa con trai tội nghiệp một tay cầm miếng thịt gà, một tay cầm cái vung nồi tỏ mặt giận dữ.

Ø Mẹ, con xin lỗi, tại con thèm với con đói.huhuhu._ mặt nó mếu máo, nhìn mẹ với anh mắt vô số tội.

M thấy mình đã nặng lời với con nên xuống nước dỗ dành:

Ø Thôi không được khóc, là con trai thì không được khóc nghe chưa con. Cho mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không mắng con nữa.

Ø Con xin lỗi, con sẽ không làm vậy nữa đâu. Huhu._ nó vừa nói vừa nấc nhìn rất tội nghiệp, khiến ai đó nhìn vào đều phải xiêu lòng mà cảm thấy tội nghiệp cho nó.

Ø Thôi con vào thay quần áo để chuẩn bị sang nhà mẹ Đ, chắc mẹ Đ đang chờ đấy.

Ø Vâng ạ._ nói xong nó chạy tít vào trong nhà trọn lấy bộ quần áo mẹ Đ mua cho để mặc.

Trước khi đi M không quên thắp cho chồng nén nhang.

ØAnh à hôm nay con mình sẽ có thêm một mẹ nữa đấy, anh vui lắm phải không?. em cũng vui lắm. Anh có biết ai nhận H làm con nuôi không? là chị Đ đấy. giờ mẹ con em xuống nhà chị Đ đây.

Hai mẹ con dắt tay nhau xuống nhà chị Đ.

Ø Mẹ ơi chắc Mẹ Đ thịt nhiều gà lắm mẹ nhỉ?

Ø Đúng rồi hôm nay mẹ Đ sẽ thịt nhiều gà lắm. Con có thích không?

Ø Dạ có ạ!_ Bây giờ trong đầu nó toàn là những đùi gà thơm ngon, những miếng thịt gà rang muổi mặn mà để ăn với cơm. Nghĩ đến đấy nó “chẹp” miệng một cái rõ to làm mẹ cũng thấy vui lây với nó.

Ø Chịu thằng bé này quá.._ M nghĩ thầm trong bụng.

Hai mẹ con đến cổng nhà chị Đ thấy im lặng lạ thường thì gọi gọi lớn.

Ø Chị Đ ơi có nhà không? _ không thấy ai trả lời M lại gọi lần nữa:

Ø Chị Đ ơi chị có nhà không? chị Đ ơi, chị Đ.

Ø Mẹ Đ ơi, mẹ có nhà không? con H đây ạ. _ nó cố gắng giọng gọi mẹ Đ lớn hơn:

Ø Mẹ Đ ơi con là H đây ạ. _ vẫn không thấy ai trả lời.

Linh tính có chuyện gì đó chẳng lành, M đẩy mạnh cổng chạy vào trong nhà, thằng bé cũng chạy theo, vẻ mặt hớt ha hớt hải.

Ø Chị Đ ơi, chị Đ ơi chị đâu rồi? chị Đ ơi?__M vừa xô cử bước vào trong phòng thì thấy chị Đ nằm trên giường tiều tụy đang cố với tay về phía mình.

Ø Chị Đ ơi chị sao thế này, trời ơi?_ M hốt hoảng vội nắm lấy tay chị Đ.

Ø Thím ơi chị không xong rồi.

Ø Chị. Sao chị lại nói như vậy? chị bị sao nói em biết đi?

Ø Chị bệnh nặng không qua khỏi đâu. Mà thằng H đâu thím? _chị Đ đưa mắt một vòng tìm nó.

Gương mặt nó mếu máo rơi những dòng lệ đau xót xuống chiếc áo trắng tinh tạo thành vết loang nơi l*иg ngực đang rần rật lên từng cơn đau nhói. Nó nép mình cạnh khung cửa mà không giám bước vào vì nó sợ rằng sẽ phải nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của mẹ Đ.

Ø H ơi lại đây với mẹ con, lại đây với mẹ Đ nào._ Chị Đ giọng yếu ớt gọi nó vào, bây giờ chị chỉ mong được ôm lấy nó vào lòng để được cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng.

Ø Lại đây con, lại đây với mẹ Đ đi con._ M gọi con vào khi thấy con vẫn còn đang run rẩy trước cửa phòng.

Nó lấy hết can đảm chạy tới xà vào lòng mẹ Đ rồi lại khóc nấc lên từng hồi:

Ø Hu.hu. mẹ ơi mẹ bị sao thế? Mẹ ốm à? Hay tại con hư, con sẽ không đòi ăn thịt gà nữa đâu. Mẹ đừng ốm nữa mẹ ơi.

Ø H ngoan nghe mẹ nói: sau này mẹ không còn nữa, con phải chăm sóc mẹ con thật tốt nghe con. Đừng làm mẹ con phải buồn, mẹ con đáng thương lắm.

Ø Mẹ không còn nữa là sao hả mẹ? Mẹ bỏ con đi đâu ạ? Hay mẹ không thương con nữa._ nó khóc càng lúc càng to hơn khiến cho M càng thấy chua xót cho đứa con ngây thơ dại, mới hơn bốn tuổi đời đã mất đi hai người thân quan trọng.

Ø Không phải đâu con mẹ Đ lúc nào cũng thương con nhất mà.

Ø Vậy tại sao mẹ lại đi? Huhu

Ø Sau này lớn lên con sẽ biết thôi.

Ø Không, con không chịu đâu, mẹ phải ở đây với con._ nó ghì chặt lấy mẹ Đ cảm giác như sắp mất đi một tình thương mãi mãi.

Ø Thím M chị có cái này cho thím._ giọng chị Đ yếu ớt, tay rút một tút vải đưa cho M.

Ø Chị Đ đây là gì vậy?

Ø Thím à trước khi mở nó ra, chị muốn H lạy chị một lạy coi như nhận chị làm mẹ và chị nhận nó làm con.

Ø H nhanh lên con xuống quỳ lạy mẹ Đ đi con._ M giục con làm theo.

Nó vội rời khỏi mẹ Đ lùi lại quỳ xụp xuống cúi đầu lạy mẹ Đ.

Ø Mẹ!

Ø Đứng lên con trai của mẹ. lại đây với mẹ.

Ø Thím M này, trong này là chút tiền chị tích cóp bao nhiêu năm qua và số tiền bán gà đợt trước. Giờ chị giao lại cho thím, khi chị mất lo hậu sự xong cho chị, còn bao nhiêu thím dùng để lo cho H. Còn số thuốc ở nhà thím, là thuốc chị chuẩn bị sẵn cho thím. Thím nhớ phải uống để còn có sức mà chăm con. Thím không được từ chối đâu. Chị chẳng còn ai thân thích nữa ngoài hai mẹ con thím. Nhé thím.

Ø Vâng em xin nhận.

Ø Vậy là chị yên tâm ra đi rồi. giao lại tất cả cho em nhé.

Chị Đ từ từ nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện hiền hậu. Vậy là người phụ nữa ấy đã ra đi, ra đi trong niềm hạnh phúc, ra đi trong tình thương gia đình, trong tình mẫu tử thiêng liêng.

Ø Chị ơi, chị ơi>_M khóc thét lên trong nỗi đau cùng cực ập đến.

Ø Mẹ ơi, mẹ ơi huhuhu.. _nó chẳng còn biết gì nữa. cứ ôm khư khư lấy xác thân đang lạnh dần của mẹ Đ.

VĨNH BIỆT NGƯỜI PHỤ NỮ HẠNH PHÚC NHẤT TRẦN GIAN

Xin kết thúc chương III tại đây.

Liệu nó sẽ còn phải chứng kiến nỗi đau nào nữa?

Rồi cuộc đời nó sẽ đi về đâu?