Chị - Vợ Của Tôi

Chương 5

Ngoại truyện 1: Xin lỗi
Chiều ngày kia từ đơn vị về đến nhà nghe thấy tiếng con trai khóc eo eo là bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết. Cứ về đến nhà là gác chuyện Đất Nước- Tổ Quốc sang một bên, giúp chị (vợ) nấu nướng, giặt dũ, thay tã cho con. Thỉnh thoảng đang dọn nhà lại ghé qua cửa phòng ngắm người phụ nữ ấy đang ngủ mà lòng hạnh phúc lắm.

Khuân mặt trái xoan, hiền hậu trông như đang mỉm cười cả khi đang ngủ. Mình biết mình đã lựa chọn đúng. Đó là người con gái mà mình cần cho cuộc sống gia đình sau này. Người con gái ấy tuy không học rộng biết nhiều, không đại học này thạc sĩ kia, nhưng không có người ấy không có mình ngày hôm nay, những gì người ấy làm còn lớn lao hơn rất nhiều những thứ cao sang khác.

Được mang lại nụ cười cho người con gái đã hy sinh vì mình rất nhiều làm mình cũng thấy hạnh phúc bao nhiêu.

Xin được trở lại với câu truyện chính.

Vẫn như mọi ngày, khi về đến nhà là chạy lại ôm lấy chị một cái thật nồng ấm, rồi hôn lên má lên môi … n cái. Trước kia khi chưa có con thì ôm hôn đằng trước, giờ vợ trên tay bế con nhỏ nên toàn phải ôm đằng sau rồi mới quay mặt chị lại mà hôn thôi. Ghen tị với cu con quá, hôm nào cũng được người đẹp tự động ôm hôn, còn mình thì thi thi thoảng thoảng mới được người ta chủ động ôm hôn lấy n cái, còn đâu toàn là chủ động thôi may mắn thay người ấy cũng rất nhiệt tình hợp tác và hưởng ứng.

Nhưng nhìn mặt chị có gì đó khác lạ, một nét buồn hiện lên trên khuân mặt hiền hậu vốn dĩ ngày nào lúc nào nụ cười luôn hiện hữu. Biết có chuyện không ổn, mà ánh mắt ấy mình nhìn là mình biết lỗi do mình đến 99%.

· Chị yêu, hôm nay cu con làm cho chị yêu buồn hay sao? _ mình vừa hỏi vừa ôm lấy chị từ phía sau, đung đưa đung đưa như nhảy tăng gô, rồi dụi mặt vào tóc chị, một mùi thơm quen thuộc quyến rũ.

· …. Im lặng, chị chỉ khẽ lắc đầu.

· Vậy chắc do thằng bố nó rồi.. _ mình nói giọng tếu tếu chọc chị cười và đã thành công. Chị cũng không vừa đâu.

· Có phải sáng nay phu quân quên mang điện thoại đi làm đúng không đó hả?._ chị nói giống giọng phim trưởng Hongkong làm mình cũng không nhịn được cười. nụ cười tắt vội trên môi mình, chắc truyện này liên quan đến cái điện thoại rồi. Mình chủ động hỏi chị trước.

· Hôm nay chị yêu có chuyện gì buồn phải không?

Chị không nói gì mà đưa cho mình cái điện thoại trên mành hình hiện lên một tin nhắn khá dài với số điện thoại vừa quen lại vừa lạ. Mình cố nhớ xem sđt thoại ấy là của ai mà không nhớ nổi. Đến khi đọc được mấy chữ đầu tiên là mình đã biết người ấy là ai.

“ Anh! Không biết bây giờ anh như thế nào, có hạnh phúc không, có nhớ về em chút nào không? Còn em vẫn rất nhớ anh, vẫn rất yêu anh.

Đã hơn 2 năm rồi từ ngày mình chia tay, anh không liên lạc cho em đến một lần nào cả…”

Đọc đến đây mình ngước mắt lên nhìn chị, một gương mặt bình thản quá đỗi nơi chị, nhưng không thể dấu đi vết tích của những giọt nước mắt đã làm đỏ đôi mắt hiền dịu kia.

· Anh làm em khóc sao? ANH XIN LỖI. _ nói rồi mình ôm chầm lấy chị vào lòng, khi ấy nơi l*иg ngực mình bắt đầu cảm nhận được những giọt nước mắt thấm qua vạt áo. Nhưng chúng dường như thấm vào trong tim khiến mình xót xa đau đớn vô cùng. Và mình cũng đã khóc, khóc nhiều như một đứa trẻ có lỗi vậy.

Khi bình tĩnh lại mình kể cho chị hết mọi chuyện sảy ra trong quá khứ và mong chờ một sự bao dung từ chị.

· Cô ấy là chắc là người con gái rất tốt nên mới có thể khiến anh yêu được đúng không? Nhưng anh đã hơn 2 năm không liên lạc gì với cô ấy là em biết anh là người đàn ông chung thủy, là người chồng, người cha tốt mà em và con cần. Đó đã là quá khứ trước khi mình cưới nhau, em chỉ cần hiện tại và tương lai anh hoàn toàn là của em và con là được rồi.

Một lần nữa mình xin khẳng định là mình đã lựa chọn đúng. Có lẽ trên đời này mình chẳng tìm đâu ra một người vợ thứ hai như chị.

Và một buổi sáng thứ 7 đẹp trời, mình thức giấc với những nụ hôn mãnh liệt trên môi. Lần đầu tiên từ khi gặp chị mà chị chủ động hôn mãnh liệt như vậy. và sau đó chuyện gì sảy ra mình cũng chẳng cần nói nữa.

Phải nói rằng mình rất rất may mắn mới có một người vợ như vậy.

CẢM ƠN EM TÌNH YÊU CỦA ĐỜI ANH.