Chị - Vợ Của Tôi

Chương 38

Chương 32: Bất ngờ
Biết rằng rồi cũng phải tạm xa nhau, biết rằng rồi ngày này sẽ đến, nhưng sao trong lòng vẫn buồn đến vậy, vẫn khó chấp nhận sự thật ấy .



Tôi bước xuống xe, đưa ánh mắt vẫn còn đang đỏ heo nhìn về một hướng quen thuộc. Đôi chân mệt mỏi bước những bước nặng nề đi vào con phố nhỏ cạnh đường Hoàng Quốc Việt.

Ngôi nhà khá khang trang vẫn vậy, bóng dáng bác Hương và nhỏ Hoa lấp ló sau cánh cổng sắt lớn, hai người đang chăm chút tỉa cành cho mấy chậu cây cảnh ở ngoài sân. Nhỏ Hoa lúc nào cũng nói nói cười cười, nụ cười ấy quen thuộc quá, giống nụ cười của chị. Nước mắt lại rưng rưng làm nhòa cả khoảng không phía trước, rồi hình ảnh chị hiện lên trước mắt tôi mờ ảo.

Bất giác tôi vội gọi tên chị:

- Tiên..

Chẳng có ai trả lời tôi hết, chỉ là ảo mộng thôi. Lau vội nước mắt, cố lấy lại trạng thái bình thường để gặp hai mẹ con bác Hương. Tôi bước đến gọi bác Hương và nhỏ Hoa đang làm việc:

- Bác Hương ơi!_ bác có hơi giật mình rồi quay lại nhìn về hướng tôi, khuân mặt rạng rỡ.

- Hoàng đấy hả con, đi từ lúc mấy giờ mà xuống sớm vậy?_ bác Hương vội bỏ hết đồ xuống chạy ra mở cổng cho tôi.

- Dạ con chào ... b,, Mẹ...Chào bé Hoa.._ tôi ấp úng định nói chào bác bác Hương, nhưng sực nhớ ra phải gọi là mẹ mới đúng, vì lần trước bác nhận tôi làm con đỡ đầu rồi.

- Mang nhiều đồ thế con>? Hoa đâu nhanh mang giúp anh túi đồ vào trong nhà đi con._ bác Hương quay sang nói với đứa con gái còn đang đứng tần ngần vì lý do nào đó.

- Dạ thôi mẹ, đồ của con nhẹ mà, để con tự mang vào được rồi. Thôi bé Hoa cứ làm đi, _ nhìn qua thấy Hoa định bỏ kéo xuống và tháo găng tay ra nhưng nghe tôi nói vậy thì nhỏ cũng thôi, rồi căm cụi làm tiếp, khuân mặt không quên ửng một chút hồng.

- Ừ vậy thôi. Con vào nhanh đi còn nghỉ ngơi. Mẹ làm nốt cây này rồi vào.

- Dạ!!!

Cánh cửa mở ra, trước mắt tôi những kỷ niệm với chị lại ùa về, bóng dáng chị đầy ắp khắp căn phòng, mùi hương của chị vẫn còn vương đâu đây trong bức rèm cửa sổ và trên những chiếc gối màu hồng nhạt. Tôi nằm xuống vị trí quen thuộc và nhắm mắt, đưa mũi thu lại mùi hương của chị, một cảm giác ngất ngây, đê mê. Tôi thϊếp đi từ lúc nào không hay.

" Tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân ai đó bước vào làm tôi thức giấc. Tôi mở mắt rồi quay lại nhìn, rồi lại giật mình, rồi lại sung sướиɠ vỡ òa. Là chị sao?::

- Tiên là em sao?_ Chị nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt tràn đầy những thương yêu.

Khuân mặt chị tiến lại gần tôi, đôi môi chị chạm vào môi tôi, đôi tay mềm mại ôm lấy tấm lưng vạm vỡ của tôi, cơ thể chị không ngừng cử động để kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của tôi.

Tôi nhanh chóng nhập cuộc với chị, những cử chỉ quen thuộc, những mơn trớn quen thuộc nhưng cảm xúc luôn luôn mới mẻ như những lần đầu.

Rồi mọi thứ lại quyện vào với nhau, lại tìm về với nơi vốn chỉ để dành riêng cho nhau, cùng nhau cảm nhận, cùng nhau thưởng thức những xúc cảm mạnh mẽ nhất của tình yêu trong trạng thái dung tục nhất."



Tôi mơ màng tỉnh dậy, căn phòng im ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của chính tôi, tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng cánh rèm va đập vào nhau. Tôi biết rằng đó chỉ là mơ thôi, là ảo mộng, chỉ là vì tôi quá nhớ chị.

Đang còn chưa thoát khỏi cơn mộng ngọt ngào thì bé Hoa gọi cửa:

- Anh Hoàng ơi em vào được không_ giọng bé nhỏ nhẹ vang ngoài cửa.

- Hoa vào đi.

- Anh Hoàng xuống ăn cơm, mẹ nấu xong hết rồi.

- Ừ anh xuống đây, mà mấy giờ rồi em nhỉ?

- Dạ 12h rồi anh.

- Ừ vậy bé Hoa xuống trước đi, anh thay quần áo rồi xuống sau nhé.

- Dạ!!!!

Bé Hoa xuống được một lúc thì tôi cũng xuống đã thấy hai người ngồi đợi sẵn ở bàn ăn. Giá như có chị ở đó ngồi đợi tôi nữa thì hay biết bao nhiêu.

- Mẹ với bé Hoa đợi con lâu chưa? Sao mọi người không ăn trước đi.

- Mới bầy xong thì con xuống đây, thôi ăn đi, rồi nghỉ ngơi chiều lên nhập học.

- Dạ, mời mẹ và Hoa ăn cơm...___Không biết giờ này chị đã ăn cơm chưa, hay lại đang ngồi trong phòng khóc hết nước mắt?

Đầu giờ chiều về cơn mưa đã tạnh, tiếng xe đi lại trở nên đông đúc hơn rất nhiều, có lẽ ai cũng muốn tận hưởng bầu không khí trong lành, mát dịu sau những cơn mưa tầm tã kéo dài.

Tôi vác chiếc balo nhét đầy quần áo lững thững bước những bước đầu tiên vào cánh cổng HVKTQS, xung quanh cũng có rất nhiều người như tôi, ai cũng hồ hởi vì sắp được trở thành một Học viên của ngôi trường danh tiếng này, chỉ có riêng tôi trên mặt mang một nỗi buồn chẳng ai có thể hiểu.

- Anh.!!!!!!!!_ một cái ôm đầy bất ngờ, đúng hơn là tôi chẳng thể ngờ.

Một mùi hương quen thuộc chiếm lấy đầu óc tôi...mông lung..., Một vòng tay mềm mại, một hơi ấm nồng nàn đang ôm lấy tôi đầy say đắm... ảo mộng... Có lẽ chỉ là ảo mộng thôi vì tôi quá nhớ chị nên mới như vậy. Tôi đành bùi ngùi chấp nhận sự thật đắng cay ấy, nhắm mắt buông bỏ tất cả để bước tiếp về phía trước...

Nhưng không! Có gì đó không đúng... Có vòng tay níu tôi lại,, một cảm giác quá chân thật, gần gũi. Tôi giật mình quay lại theo phản xạ và nhận lấy những bất ngờ:

- Em._ là chị, là chị thật, không phải ảo mộng, không phải giấc mơ, mà là chị, chính là chị, đang đứng ngay đây giữa lòng thành phố rộng lớn, đang nhìn vào đôi mắt tôi bằng đôi mắt đẫm lệ của chị. Tôi vội vàng ôm lấy chị, chị cũng ôm chặt lấy tôi mà khóc ngon lành.

- Em nhớ anh..._ giọng chị yếu ớt nhưng thấm vào trong tim tôi đau đớn tột cùng.

- Anh cũng nhớ em... nhớ nhiều lắm..._ tôi lấy tay áp vào hai bên má chị, nhìn vào đôi mắt âu yếm, khuân mặt xinh đẹp, hiền hậu ấy làm sao mà khiến tôi yêu đến như vậy?

- Em sẽ chết vì nhớ anh mất, em sợ cảm giác ấy lắm, cảm giác một mình mà không có anh bên cạnh..

- Mạnh mẽ lên em..._ tôi chẳng nói gì thêm nữa, cầm tay chị kéo đi chạy về theo lối quen thuộc.

Giờ này bác Hương đã đi làm, nhỏ Hoa thì đi học thêm chiều tối mới về, tôi sẵn có chìa khóa nhà nên nhanh chóng cả hai đã đứng ngay trước cửa phòng. Chị hiểu tôi muốn gì và sẽ làm gì, có lẽ chị cũng như tôi thôi, ham muốn cháy bỏng...

- Anh yêu em..

- Em cũng yêu anh.

Rồi chúng tôi lại lao vào nhau, vồ vập, mãnh liệt, say mê, nồng nàn, xúc cảm. Chẳng biết từ bao giờ mà đôi môi ấy lại khiến tôi say mê điên dại đến như vậy? Chẳng biết từ bao giờ mà những đường cong ma mị ấy lại khiến tôi trở thành một con nghiện luôn thấy thèm muốn, khao khát chị.

Nhưng rồi mọi cuộc vui cũng có điểm dừng, hợp rồi lại tan, tan rồi sẽ lại hợp? Tôi ôm chị để chị nằm ngủ trong vòng tay tôi.. ấm áp... Chị đẹp quá, đẹp đến mức mà mỗi khi gần chị đều khiến tôi muốn chiếm lấy chị ngay tức khắc. Nhưng đó chỉ là du͙© vọиɠ thấp hèn, còn có những thứ làm tôi say mê chị hơn.

- Em, Sao em lại xuống đây?_ chị mở to đôi mắt long lanh những giọt hạnh phúc nhìn tôi. Tay chị sờ vào má tôi... mềm mại...

- Em nhớ anh. Anh đi được khoảng 1 tiếng thì em cũng đi. Lúc đó em chẳng nghĩ được gì, chỉ biết là cần phải đi theo anh, vội lấy ít quần áo rồi lên xe xuống đây tìm anh...

- Em ngốc quá, nhỡ không may có chuyện gì thì anh phải làm sao?

- Kệ. Chỉ cần như lúc này là em mãn nguyện rồi, dù cho có phải đánh đổi bất cứ thứ gì.

Chị lại chiếm lấy môi tôi mà hôn ngấu nghiến, giờ thì tôi đã hiểu vì sao đôi môi ấy lại khiến tôi cuồng si đến vậy! Là vì trong mỗi nụ hôn chị đều đặt hết tình yêu của mình vào trong đó, không đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì. Chị là vậy, yêu vô tư, trong sáng, không tính toán.

- Mình có con em nhé?_ tôi thì thầm vào tai chị, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, đôi mắt đờ đẫn và đôi môi mấp máy quyến rũ như mời gọi.

- Em không muốn sao?_ im lặng, vẫn chỉ là sự im lặng.Như chẳng để tâm đến câu hỏi của tôi, chị điên cuồng chiếm lấy môi tôi ... mạnh bạo...

- Em.....!_ chị đặt ngón chỏ lên môi tôi, tôi hiểu và chẳng nói gì thêm nữa, rồi nhanh chóng nhập cuộc cùng chị..



Trời bỗng đổ cơn mưa chiều, cơn mưa tầm tã cho không khí man mác lạnh. Chị khẽ nhích người nằm gọn trong lòng tôi... ấm áp... Đôi vai trần run nhẹ theo nhịp thở đều đặn, mái tóc dài buông xõa tới gót chân chị, phủ lên từng đường nét cơ thể quyến rũ. Tóc chị rất dài và mềm mượt, dài đến tận gót chân. Da chị trắng hồng mịn màng, cả hai tạo nên một sự tương phản rõ rệt nhưng đầy vẻ quyến rũ, ma mị...

- Anh không mệt sao? _ chị hỏi tôi mà mắt vẫn nhắm nghiền, khuân mặt hiện rõ niềm hạnh phúc.

- Anh không mệt, dậy để ngắm em ngủ thôi._

- Anh không ngủ làm sao em ngủ được? Mà anh không vào nhập học sao? Thôi chết!!!???_ chị như nhớ ra chuyện gì đó nên giật bắn mình, đứng bật dậy nhìn tôi lo lắng!

- Em sao vậy? Hay là lo chuyện anh nhập học?

- Anh mau dậy đi, nhanh...

- Để làm gì?_ tôi cố tình hỏi, nhìn chị cuống cuồng hơn cả tôi làm tôi phải cố nhịn để không phì cười trước mặt chị.

- Anh còn hỏi, thì nhập học chứ làm gì nữa!!!

- Em xem bây giờ mấy giờ rồi mà còn nhập học? Thôi lỡ rồi, anh về quê với em 2 vợ chồng mình sinh con rồi nuôi chúng nó vậy!!!_ tôi làm mặt khẩn khoản...

- Anh... Tại em hết, tại em... tại em xuống tìm anh nên mới .... À mà không đúng??? Ngày kia, ngày kìa mới hết hạn mà nhỉ?_ chị quay mặt sang phía tôi bắt gặp khuân mặt chỉ chực chờ là phá lên cười một tràng long trời lở đất..

- Hahaha, nhìn vợ anh lo lắng kìa, đáng yêu quá.__

- Anh dám trêu em hả hả?_ chị vừa xấu hổ, vừa vui mừng nhảy đè lên người tôi mà đấm túi bụi lên lưng lên vai tôi.

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà... _ chị chẳng nghe mà cứ tiên tục đấm.

- ...

- Cẩn thận bác lại về bắt gặp.

- Em mặc kệ.

- Thôi xuống còn nấu cơm tối nữa mà.._ lúc này chị mới chịu dừng lại, mồ hôi lấm tấm trên khuân mặt chị. Trời ơi sao chị đẹp vậy, tôi nghĩ nữ thần cũng chỉ đẹp như chị là cùng!!!



Tôi và chị xuống xem trong tủ lạnh còn thứ gì không rồi lại xách giỏ ra siêu thị gần đó mua thêm ít đồ, nấu mấy món đãi hai mẹ con bác Hương. Đi một lúc cũng xong cái khoản chợ búa, tôi quyết định trổ tài nấu mấy món " Nhật " cho mọi người. Chị thì đứng cạnh nhìn tôi làm, rồi tranh thủ gọt mấy quả táo để ăn tráng miệng. Tầm 18h30 thì cả hai mẹ con bác hương cùng về.Chị nghe thấy tiếng xe thì chạy ra mở cổng, nhìn tướng chạy vui y như con nít đợi mẹ về vậy.

- Con chào mẹ Hương!!!

- Trời! Tiên hả con, xuống lúc nào mà mẹ không biết.?___ bác ngạc nhiên lắm khi bất ngờ thấy chị ra mở cổng.

- Chào Hoa! Con xuống lúc chiều nay. Mẹ vào đi, con với anh làm xong cơm tối rồi, đang đợi hai người về cùng ăn.

- Hihi em chào chị._ nhỏ Hoa vui hết cỡ khi nhìn thấy chị. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì không ngờ hai chị em họ sao lại thân thiết như vậy?

Thấy bác vào nhà tôi cũng lon ton chạy từ bếp lên chào một tiếng cho phải phép:

- Mẹ đi làm về mệt không?

- Mẹ ổn! Có Tiên ở đây mặt vui thấy rõ nhỉ?_ bác tranh thủ trêu tôi, tôi cũng chỉ biết cười chừ cho qua.

- Hì hì vậy thôi mẹ thay đồ, tắm rửa rồi ra ăn tối._

- Ừ đợi mẹ tí!!

Bác đi khuất tôi nhìn ra ngoài sân vẫn thấy hai chị em đang cười nói rôm rả vội ra giục:

- Hai chị em nhà này vô tâm thế nhỉ? Có biết vì hai người mà mẹ con tôi xuýt chết đói không?

- Hai chị em em vào đây, gớm gì mà, người ta lâu không gặp cho nói chuyện chút đi..

- Ơ nghe cái giọng đanh đá chưa kìa? Cậy có hai người định bắt nạt một người hả? Nhanh vào nhà.._ tôi giả giọng nạt lại chị.

- Dạ!!!_ chị bất ngờ xuống nước, lằm bộ dạng khúm núm, lo sợ. Bé Hoa đứng cạnh ngơ ngác một lúc rồi hiểu ra cũng bật cười..

- Hai anh chị vui quá, chắc chị ở với anh suốt ngày cười nhỉ?

- Hihi. _ chị bẽn lẽn cười chừ 1 cái rồi dắt tay nhỏ Hoa vào trong nhà, đi qua tôi cố tình nguýt 1 cái rồi lại bước đi.



Bữa tối ấm cúng, 4 người quây quần bên mâm cơm thịnh soạn đầy đủ những hương vị hảo hạng. Khỏi phải nói, chỉ trừ chị còn hai mẹ con bác Hương ai cũng mắt chữ A, mồm chữ O, rồi chép miệng trước những món trên bàn. Tôi cũng được mấy phút tự sướиɠ cho bản thân.

- Ủa Hoàng làm hết đấy hả con?_ bác H quay sang tôi hỏi.

- Đâu có ạ, Tiên nếm hộ con đấy chứ!!!

- Trời vậy mà cũng... trêu con bé được.

- Đâu có. Nếm là 1 công đoạn rất quan trọng mà mẹ. Thế mới biết được nó mặn hay nhạt chứ. Phải không em?_ tôi cố tình quay sang chị hỏi.

- Hihi.. Dạ.._ Chị đưa tay sang véo vào sườn tôi 1 cái rõ đau. Chị chắc xấu hổ lắm.

- Á.... Đau..!!!

Nhỏ Hoa vẫn chăm chú nhìn thức ăn, tay run run không nỡ cho vào miệng. Nhìn điệu bộ con bé mà tôi suýt bật cười.

- Hoa nhanh ăn đi không lại hết bây giờ con._ Hoa, giật mình, miếng thịt cuốn, rời khỏi đũa rơi xuống bát nhỏ. Khi Hoa định thần lại được, nhìn vào bàn thì thức ăn đã hết gần 1 nửa.

- Ơ, nhanh vậy?

- Bác biết Hoàng nấu ăn ngon rồi, nhưng không ngờ lại biết làm mấy món Nhật ngon thế này...

- Vậy chắc chị Tiên nấu còn ngon hơn anh Hoàng nữa nhỉ?_ nhỏ Hoa quay sang hỏi chị.

- À, không. Anh Hoàng tự học đấy, chị có biết làm đâu mà dạy.

- Òa anh Hoàng giỏi nhỉ, tự học mà nấu ngon như vậy, mẹ em cũng không nấu ngon như anh đâu..._ tôi khá bất ngờ vì tự nhiên hôm nay Hoa lại cởi mở đến vậy, những lần trước gặp nhỏ ít nói lắm.

- Vậy mà chị lớn được từng này đấy chị ạ!!!_ bác H hùa theo.

- Thôi cả nhà ăn đi keo nguội hết mất ngon._ tôi giục khi thấy mọi người hơi sao nhãng việc chính...



Bữa tối vui vẻ qua đi, cả nhà lại quây quần bên ghế sofa trên phòng khách vừa ăn táo vừa hàn huyên tâm sự. Tôi ở dưới bếp rửa bát đũa thi thoảng cũng ới lên mấy câu góp vui cùng 3 người phụ nữ quyền lực nhất nhà. Lâu lắm rồi mới thấy chị cười nói vui vẻ đến vậy, hơn một tháng qua là khoảng thời gian, cả tôi và chị chẳng thể vui nổi vì cữ nghĩ đến chuyện hai chúng tôi phải xa nhau thì lại buồn. Chẳng biết nụ cười ấy sẽ lại kéo dài được bao lâu nữa, vì rằng rồi ngày tôi nhập học cũng phải đến, rồi lại phải xa nhau, rồi chị lại sẽ khóc. Bất giác nước mắt tôi rơi từ bao giờ. Rửa nốt đống bát đũa rồi tôi cùng chị xin phép lên phòng thay đồ, lấy xe bác Hương đưa chị đi xem phim. Con xe Airblade đời đầu mới cóng lướt đi trên phố Hà Nội, đi một quãng khá xa cũng đến Rạp chiếu phim Quốc Gia. Chị khá bỡ ngỡ vì độ sầm uất cả nó, đông nghịt người ra ra vào vào. Tôi nhanh chóng dắt chị đi chọn phim, rồi mua 1 cặp vé VIP một bộ phim tình cảm lãng mạn, lấy thêm 1 bắp rang bơ và 1 cô ca to rồi cả hai đi vào phòng chiếu.

Vì là phim tình cảm lãng mạn nên không thể thiếu những cảnh hôn nóng bỏng, tình tứ. Tôi quay sang những đôi khác cũng thấy họ đang hôn nhau, rất ít cặp vẫn còn đang chăm chú vào phim.

Tôi quay sang nhìn chị bắt gặp ánh mắt long lanh ấy, khẽ nâng cằm chị lên rồi đặt lên môi chị những nụ hôn nồng nàn, si mê. Ban đầu cả tôi và chị khá run nhưng rồi cũng hòa vào không khí chung của cả phòng...

Đôi tay hư hỏng lại mò mẫm sang bên chị. Một tiếng động lớn vang lên, tất cả mọi người giật mình quay về với thực tại, những tiếng xì xào to nhỏ khắp căn phòng rộng tối om.

Rạp xảy ra sự cố khiến toàn bộ mất điện, tôi vội nắm tay chị kéo lại gần mình rồi ôm lấy chị cho khỏi sợ.

- Nhắm mắt vào rồi nghĩ về anh em sẽ hết sợ thôi.

- Dạ._

Trong căn phòng tối, thỉnh thoảng có ánh đèn pin của anh bảo vệ rọi vào, tôi tìm đến môi chị, chị cũng chủ động đón nhận, những nụ hôn lại âm thầm tong đêm tối.

- Aaaaa. có điện rồi kìa._ căn phòng bỗng sáng bừng như ban ngày. Đó cũng là lúc tôi nhận ra mọi ánh mắt đều hướng về phía hai chúng tôi.

Chị đang ngồi trên đùi tôi và môi chúng tôi đang quyện vào nhau cháy bỏng, chị thì vẫn nhắm mắt nhưng môi thì đã ngừng di chuyển, chỉ dính chặt vào môi tôi. Chắc chị cũng đã nhận ra, không giám mở mắt là vì xấu hổ chăng? Chị quay lại ghế mình, rồi cúi mặt e thẹn quay qua tôi bén lẽn. Nhìn điệu bộ ấy ai mà chịu cho nổi. Chị đáng yêu hết sức.

- Xin lỗi mọi người vì sự cố vừa rồi, để mọi người có hứng thưởng thức phim tiếp, chúng tôi xin tặng mỗi cặp đôi một coca và 1 bắp rang. Một lần nữa xin lỗi quý khách. Chúc quý khách có một buổi tối xem phim vui vẻ.

Tôi hơi thấy lạ vì cái vụ tặng đồ ăn này! Tặng vậy thì lãi đâu nữa. Chắc họ làm vậy để không mất lòng khách chăng?

Tôi và chị ra khỏi rạp cũng đã hơn 12h đêm. Chị mặc mỗi chiếc váy mỏng nên hơi lạnh, khoác chiếc áo sơ mi của tôi cho chị, tôi chỉ mặc trên người độc chiếc ba lỗ cùng cái quần tây đen.

Chị lấy tay khều khều tôi, tôi quay qua thì bắt gặp những ánh mắt to nhỏ đang nhìn chăm chú vào mình. Tính tôi thì chẳng biết ngại, cố tình gồng thêm chút nữa cho cơ bắp nổi hơn để trêu họ, ai dè chị véo mạnh một cái vào hông đau điếng. Cũng phải, tôi cao 1m86, chị cũng 1m72, đi bên nhau thì còn gì đẹp bằng, ánh mắt của họ cũng là điều dễ hiểu...

- Mình về thôi em.

- Dạ...

Tôi lấy chiếc Airblade ra rồi cùng chị xé gió lao đi trong ánh đèn vàng cao áp thành phố.

Mặc kệ ngày mai, hãy cứ sống hết mình vì hôm nay. Tương lai hãy để nó tự định đoạt.

XIN KẾT THÚC CHƯƠNG TẠI ĐÂY.

Dạo này bận quá, việc ngập đầu nên không có thời gian viết.

Hẹn chương mới gần nhất.

Thanks....