Chị - Vợ Của Tôi

Chương 37

Chương 31: Bonnus
HIỆN TẠI:

- Anh đang làm gì mà khóc sướt mướt thế kia?_ là chị người con gái tôi yêu, là vợ tôi, chị tôi,... có khi còn như một người mẹ, người mẹ đã tái sinh ra tôi một lần nữa.

- À anh đang nhớ chuyện ngày trước anh xuống nhập học thôi. Cảm xúc ùa về nên nước mắt tự nhiên ra, chứ anh đâu có chủ động khóc._ tôi cố gắng phân trần mặc dù biết mình đuối lý.

- Anh giấu em, cảm xúc mà điều khiển được thì thế giới còn có tình yêu sao?

- Hihi anh nói vậy thôi! Con ngủ chưa em?

- Con cứng cáp rồi, xuất ngày chạy nhảy hiếu động, nghịch ngợm y như bố nó ngày xưa!!!_ chị nói cái giọng trách mắng, gương mặt biểu cảm nhìn mà chỉ muốn lao vào mà hôn ngấu nghiến.

- A nói xấu nó trước mặt bố nó là không được đâu, bố nó sẽ trả thù thay cho nó..._ tôi làm mặt gian gian, kèm theo ánh mắt kiểu sở khanh nhìn chằm chằm vào vòng 1 đầy đặn của chị.

- Á, anh nhìn kiểu gì đấy? Ghê quá đi.

- Ai bảo em giám nói xấu con trước mặt bố nó. haha_ tôi cố tình liếʍ môi tỏ vẻ thèm thuồng với tư thế định lao về phía chị.

- Được rồi!!!_

Chị nói đúng hai từ rồi đứng thẳng dậy, hai tay chậm chậm đưa lên vai, rồi gỡ hai dây đeo của chiếc váy ngủ mỏng manh đang ôm sát lấy những đường cong nóng bỏng ma mị của chị. Chiếc váy từ từ tụt xuống, tôi lao vào như một con hổ đói khát, đẩy chị xuống giường mà tha hồ..... cười khoái trá, cười đến đau cả bụng...

- HAHAHAHA... Vợ anh diễn sâu quá. hahaha..._ chị cũng cười theo không ngớt, cười đến khi mệt lả người, vã hết mồ hôi mới thôi.

Tôi đứng dậy tiến về chỗ bàn làm việc, chị cũng theo sau.

- Anh lại viết truyện nữa hả?_ chị nhìn vào màn hình máy tính của tôi trên bàn làm việc rồi hỏi.

- Ừ anh viết đến cái đoạn ở bến xe anh xuống nhập học, nên lúc nãy anh khóc là vì thế, anh viết một chương, hơn tháng nay bận bịu công việc ở cơ quan đơn vị không có thời gian!!!_ Chị tiến lại rồi ôm ấy tôi từ phía sau lưng.

- Nhanh anh nhé, em có chuyện muốn nói với anh.

- Mà em này, hôm đó ở bến xe em chạy theo anh rồi em nói cái gì mà anh nghe không rõ?_ tôi nhớ ra rồi hỏi chị.

- Lúc đó em, sợ phải xa anh nên nói " anh đừng đi" nhưng muộn mất. Cũng may mà anh không nghe thấy.

- May gì mà may? 6 năm trời không được ở cùng nhau mà may cái gì hả vợ?

- Không thế thf làm sao có ngày hôm nay. Anh này? Mình có thêm con anh nhé?_ giọng chị ấm áp nhỏ nhẹ sau lưng tôi.

- Thật sao? Nhưng mà... Anh sợ em lại phải chịu đau đớn, nhìn thấy em quằn quại trong cơn đau đẻ như vậy anh chịu không nổi._ tôi quay lại ôm lấy chị thật nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương một thứ gì đó rất mong manh.

- Hôm trước em đi bỏ cái vòng ra rồi. Em xin lỗi, em đã giấu anh. Đừng trách em nhé.. Nhưng tại em muốn có con nên mới vậy thôi.__ tôi nghẹn ngào ôm lấy chị. Làm sao mà giám trách chị cho được.

- Không. Không sao hết, không trách gì cả...

Tôi chợt nhận ra trên cơ thể chị chẳng còn chút mảnh vải nào phủ lên nữa. Môi lại tìm đến môi, hai cơ thể nóng rực đang cuốn lấy nhau trong một không gian lãng mạn, phủ đầy những hương thơm quyến rũ phát ra từ cơ thể chị. Tôi đê mê chìm vào bữa tiệc tình yêu thịnh soạn, đầy đủ những loại trái cây với hương vị thơm ngon, ngọt ngào nhất.

Đấy cũng là lý do vì sao hôm nay mới đăng được chương này. Nhẽ ra đăng từ tối qua nhưng "bận làm việc" nên quên.

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ DÀNH THỜI GIAN VÀNG NGỌC ĐỂ ĐỌC TRUYỆN CỦA TÔI.

XIN LỖI VÌ BỎ HƠI LÂU.

HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT.

THANK SO MUCH.