Chương 30: Chuyến xe định mệnh
Tôi cầm tay chị bước thật chậm trên cánh đồng cỏ mênh mông, hương hoa dại bay theo ngọn gió quyện vào mái tóc bồng bềnh thướt tha. Tôi im lặng và chị cũng im lặng, im lặng để cho những phút giây ấy lắng đọng lại nơi trái tim của mỗi người, im lặng vì thực ra chẳng thể nói với nhau được câu nào, vì hễ nói ra là cả hai lại chẳng thể buông nhau ra được. Đôi khi tôi cũng mong là chị quay lại ôm lấy tôi, thủ thỉ vào tai tôi những lời yêu thương, rồi nói với tôi rằng : - "Anh đừng đi, ở lại với em được không?" Tôi sẽ chẳng chần chừ suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay tức khắc. Nhưng điều đó có lẽ chẳng bao giờ xảy ra, trừ khi có một phép màu thật sự, mà phép màu ở đời mấy ai tin.
"Chỉ là 6 năm thôi mà"! Tôi tự nhủ như vậy với lòng mình cả trăm cả ngàn lần mỗi ngày. Đã có lúc tôi nằm mơ thấy mình ở thời điểm 6 năm sau, mang trên mình bộ quân phục màu xanh và cầu vai vàng 1 vạch hai sao như những gì chị mong muốn được thấy ở tôi. Trong mơ, ngày ấy tôi trở về với chị, với vòng tay dịu dàng và đôi môi hồng căng mọng. Chúng tôi sẽ làm đám cưới rồi cho ra đời những sinh linh bé bỏng mà ai nhìn vào cũng đều phải ganh tỵ. Mỗi ngày tôi đi làm, tối lại về với chị, với gia đình nhỏ ấm cúng. Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua cho đến hết một đời người.
Tôi tỉnh mộng với những nụ hôn đã ngọt ngào trên môi mình từ bao giờ. Tôi biết sự nhớ nhung trong chị có khi còn nhiều hơn tôi, nên chị mới có những hành động tình cảm và lãng mạn như vậy.
Mỗi lần tôi thức giấc giữa đêm vì bị chị hôn, tôi luôn hỏi 1 câu: "em không ngủ sao?" và luôn nhận được sự im lặng từ chị. Chị chẳng thèm quan tâm đến tôi nói gì mà cứ vậy hôn mải miết cho đến khi tôi chẳng kìm được lòng mình rồi lại lao vào chị như một con thú khát mồi. Nhưng cũng có đêm tôi tỉnh giấc rồi lại chìm vào trong giấc ngủ đê mê mà tận hưởng đôi môi dịu ngọt ấy.
- Anh đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Cho em biết đi._ chị phá vỡ sự im lặng đưa tôi trở về với thực tại khó khăn.
- À anh chỉ nghĩ chút chuyện linh tinh thôi, hơn nữa em biết anh nghĩ gì mà phải không?
Tôi kéo chị lại gần với mình rồi nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm chứa đầy hình ảnh của tôi trong đó. Nâng cằm chị lên rồi thật nhẹ dành cho chị một nụ hôn ấm áp.
- Anh đã nhìn rất kỹ và thấy hết những gì bên trong mắt em, hoàn toàn là hình bóng của anh thôi. Vậy nên sau này, anh nhìn mà thấy hình bóng một người nào khác không phải anh, thì đó sẽ là lần cuối cùng mình nhìn thấy nhau.
- Không! Không có như vậy đâu!!!|_ chị lại khóc rồi ôm chặt lấy tôi mà sướt mướt.
Rồi người con gái nhỏ bé ấy sẽ sống như thế nào khi không có tôi bên cạnh, liệu thân hình nhỏ bé ấy có vượt qua được những khó khăn thử thách?
Tôi đã từng hỏi chị: "Sao em lại muốn anh thi vào ngành Quân Đội chứ không phải ngành nghề nào khác? Tại sao phải chịu sự xa cách lâu như vậy, 6 năm đấy đâu phải là 6 ngày. Thay vào đó anh có thể chọn trường khác để mình vẫn có thể ở bên nhau mỗi ngày?".
Và câu trả lời tôi nhận được từ chị chỉ vỏn vẹn 5 từ : "Sau này anh sẽ hiểu"...
"Tại sao lại phải xa nhau 6 năm?", 6 năm, 6 năm ... Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ con số 6 định mệnh. Tôi nhắm mắt để cố cho đầu óc mình thật trống rỗng nhưng không thể, vì nhắm mắt vào lại thấy hình ảnh chị với đôi mắt long lanh ngấn lệ.
- 6 năm sẽ dài lắm em à! Anh đã từng sống trong đau thương hơn 6 năm rồi nên anh có thể chịu được. Thế còn em, em thì sao, làm sao em chịu đựng nổi hả em?__ tôi ôm chặt chị vào vòng tay đang bắt đầu run lên của mình, khi những cảm xúc trong tôi sắp vỡ òa ra bằng những dòng nước mắt của một thằng đàn ông si tình.
- Em biết là sẽ rất khó, ngay bây giờ đây đang ở trong vòng tay anh mà em vẫn rất nhớ anh, thì khi xa nhau em sẽ nhớ nhiều như thế nào? Nhưng em tin mình làm được mà, phải không anh?_
- Đừng khóc vì nhớ anh mỗi ngày, mà phải cười vì nhớ anh mỗi ngày em hiểu không? Anh cũng sẽ như thế.
- Em hiểu mà! Mai anh đi cho em đi theo xuống trường anh được không?
- Thôi em à, rồi lại chẳng đành lòng xa nhau được . Hơn nữa em hay say xe đi lại xa mệt lắm, khổ thân em thôi.
- Em chịu được mà!
- Nghe anh đi được không?
- Dạ!!!
Cánh bướm dịu dàng hòa cùng những bông hoa dại tạo nên khung cảnh như mùa xuân về muộn. Tiếng bược chân dần nhỏ lại theo lối mòn phủ đầy những ngọn cỏ non, đâu đó những con cào cào nhỏ nhảy lên không trung khoe đôi cánh màu xanh mướt giữa những tia nắng vàng ấm áp. Chị áp má lên vai tôi khẽ thở thật nhẹ, tay chị vòng về trước ôm thật chặt lấy tôi.
- Anh cõng em chạy được không?_ chị thì thầm vào tai tôi những lời mật ngọt...
- Em muốn vậy thật sao?
- Dạ!!!
- Vậy sẵn sàng chưa? Anh chạy nhé???_ Tôi quay mặt về sau cố gắng hôn thật xâu lên môi chị với tư thế hơi khó khăn.
- Dạ!!!
Tôi cõng chị chạy khắp cánh đồng cỏ mênh mông, nhìn chúng tôi lúc này đâu khác gì những đứa trẻ mới 7 - 8 tuổi. Chỉ hai người thôi mà náo loạn cả cánh đồng, những tiếng cười như giấu đi phần nào nỗi buồn của cả hai vào trong. Hãy dành trọn vẹn niềm vui bên nhau khi còn có thể.
- Em này, nếu ngày ấy em không đi tìm anh thì giờ này hai chúng mình sẽ ra sao nhỉ?_
- Sao anh lại hỏi thế?_ chị nhìn tôi thắm mắc.
- Ngày ấy em không đi tìm anh thì có khi bây giờ em đã làm mẹ của những đứa con, sống vui vẻ bên chồng. Còn anh chắc chỉ còn một đống xương mục nát giữa rừng hoang, mang theo tình yêu và nỗi nhớ dành cho em xuống dưới lớp bùn đất hôi hám. Có lẽ điều khiến anh trân trọng em nhất không phải là tình yêu em dành cho anh mà là sự biết ơn vì em đã cứu rỗi cuộc đời anh, đưa anh trở lại với cuộc sống còn nhiều điều thú vị này..._ tôi nghẹn ngào ôm lấy chị mà hai dòng lệ cứ lăn dài theo gò má rồi thấm vào mái tóc nhung bồng bềnh.
- Không!!! Anh nghĩ em sẽ sống tiếp được sao khi không có anh? _ Chị rồi cũng khóc theo tôi, để những giọt nước mắt xoa dịu đi nỗi nhớ trong tương lai.
Ừ thì chưa xa nhau đã nhớ, rồi khi xa thật sẽ nhớ nhau nhiều đến bao nhiêu?
Rồi đêm nay cũng như bao đêm khác, chị nằm gối đầu lên tay tôi, cố gắng thở thật nhẹ nhàng đều đặn để kìm lại những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Hôn thật nhẹ lên trán chị, khẽ xoa nhẹ mái tóc dài như suối mơ, tôi xiết vòng tay chặt hơn để cơ thể chị thôi không run rẩy yếu ớt.
- Mạnh mẽ lên em, rồi sẽ qua nhanh thôi. Khóc đi kìm nén sẽ càng nhớ thêm thôi...
- Dạ!!! _ chỉ chờ có vậy cảm xúc trong chị lại như vỡ òa. Chị khóc như một đứa trẻ tội nghiệp cần lắm một vòng tay ấm áp.
Giá như khoảnh khắc ấy chị chỉ cần nói một câu thôi"- Anh đừng đi" thì tôi sẽ ở lại bên chị mãi mãi, chẳng phút giây nào xa cách..
Đôi môi nồng nàn của chị bất ngờ chủ động tìm đến những vùng nhạy cảm trên cơ thể tôi. Khá bất ngờ nhưng rồi tôi lại lao vào với chị cùng những cảm xúc mãnh liệt tuyệt vời. Chị thật quyến rũ trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ.
- Em đẹp quá...Anh yêu em!!!__Chị nhìn tôi với đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui sướиɠ...
Buổi sáng cơn gió từ phương đông mang hơi mát từ ngoài biển thổi vào, mang theo những đám mây thẫm màu dần phủ kín bầu trời. Bầu trời xanh dần nhường chỗ cho màu xám của mây, phía xa những ngọn núi bao phủ một màn trắng xóa bởi cơn mưa nặng hạt. Cơn mưa dần tiến về phía trung tâm thị trấn, tạo thành những tiếng "rào rào" nghe như càng lúc càng gần. Chỉ trong chốc lát toàn bộ cái thung lũng rộng chìm trong cơn mưa tầm tã.
Tôi nắm tay chị ngồi trong xe khách đợi khi xe xuất bến thì chị về, bốn mắt nhìn nhau âu yếm mà chẳng ai nói được câu gì trước lúc chí xa. Tôi lo chị se bị ướt, chị lại không mang ô dù hay áo mưa, ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.
- Tiên
- Dạ__ chị lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho tôi vì trong xe nóng bức, xe chưa nổ máy nên không bật được điều hòa ( máy lạnh ).
- Em lau cho mình nữa đi, em cũng chảy mồ hôi kém gì anh.-_ tôi thấy thương chị quá, định ôm lấy chị nhưng rồi thấy nhiều người lớn tuổi lại ngại nên thôi.
- Em không sao..._
Chẳng cần chị tự làm nữa, tôi cầm lấy khăn trên tay chị rồi nhẹ nhàng vuốt theo những đường nét mềm mại trên mặt và cổ chị. Khuân mặt chị lúc đầu có hơi bối rối vì sợ xấu hổ, nhưng rồi cũng dãn ra và hiện lên nụ cười hạnh phúc. Nhìn chị đẹp quá không cưỡng nổi, tôi thật nhanh hôn lên môi chị một cái làm chị không kịp phản ứng gì. Chị xấu hổ đỏ ửng hết hai bên má ngượng ngùng nép vào ngực tôi tránh ánh mắt của mọi người.
Bất ngờ có giọng một người phụ nữa trung niên vang lên trầm trầm:
- Hai cháu định khi nào cưới?
Tôi hơi ngạc nhiên vì không biết người đó là ai mà hỏi chuyện riêng của tôi và chị. Ngồi bên cạnh là một cô gái trẻ, nhìn khuân mặt hao hao gống người phụ nữ trung niên, tôi đoán họ là mẹ con.
Tôi định ấp a ấp úng cho có lệ rồi thôi, nhưng chị đã nhanh nhảu đáp:
- Dạ hai vợ chồng cháu lấy nhau rồi ạ. Hôm nay chồng cháu đi xuống trường nhập học. Còn cô đi đâu đấy ạ?__Người phụ nữ có hơi ngỡ ngàng vì nhìn tôi và chị mặt non choẹt làm sao mà đã lấy nhau được.
- Ồ vậy hả? Cô hôm nay mang con gái xuống trường nhập học. Mà chồng cháu học trường gì?__ người phụ nữa cởi mở nói chuyện tự nhiên như đã thân quen lâu lắm rồi.
- Dạ cháu học trường ABC - XYZ cô ạ!_ lúc này tôi mới lên tiếng xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người.
- Trường đó thì quá tốt rồi. Con gái cô cũng thi vào trường đó mà không được, thôi đành cho nó đi học trường khác vậy, có kém hơn một chút nhưng cũng là đại học._ giọng người phụ nữa chậm lại khi nói về chuyện thi cử của cô con gái.
- Cháu cũng may mắn mới vào được thôi cô ạ... Cháu đăng ký có một trường đấy nên cũng lo trượt lắm may mà vớt vát được.__ Chị ngồi bên cạnh véo vào hông tôi 1 cái vì cái tội nói láo.
Chị thì thầm vào tai tôi chỉ để đủ cho hai người biết với nhau: - " Anh thủ khoa đầu vào 29 điểm cơ mà sao nói dối người ta".
Tôi quay sang nói nhỏ với chị: -"Nếu anh nói thủ khoa thì con bé nó sẽ xấu hổ lắm, trên xe nhiều người nữa".
- Vậy cháu tên gì, cháu trai?
- Dạ cháu là Hoàng cô ạ!!!
- Hoàng? Nguyễn Trần Hoàng???_ bây giờ con gái người phụ nữ kia mới lên tiếng. Khuân mặt tỏ ra vẻ rất bất ngờ. Chỉ có tôi và chị hiểu lí do tại sao.
- Đúng rồi_ Tôi đáp gọn lỏn
- Ng.Tr Hoàng thủ khoa đầu vào!!! con bé nói ra chuyện đó càng khiến người mẹ ngạc nhiên quay sang nhìn tôi với ánh mắt kiểu như không tin vào tai mình..
- Thật hả cháu???
- May mắn thôi cô ạ!!!_ tôi vốn tính hiếu thắng nên chẳng thấy gì là ngại ngùng khi mà mọi ánh mắt đổ dồn về tôi, đối lập hoàn toàn với vẻ khép nép nhút nhát của chị.
- Ít tuổi mà còn biết khiêm tốn nữa, lại học giỏi, biết chăm lo bảo vệ người yêu, phúc đức cho ai lấy được cháu làm chồng.
Tôi được một phen nở mũi trước bàn dân thiên hạ, quay sang chị nói:
- Nghe thấy chưa>? lấy được anh là phúc đức cho em đấy???_ tôi cố tình trêu chị.
- Là phúc hay họa còn chưa biết đâu._ Chị lại càng xấu hổ, lại càng nép kĩ hơn vào người tôi.
- Nếu là phúc anh sẽ nhường cho em, nếu là họa anh cũng sẽ ngường cho em, nhưng là nhường để em sống, còn anh thế nào cũng được.
- Không!_ chị đáp một từ cụt lủn.
Tiếng xe khởi động vang lên, bác tài xế thử hết mọi thứ để chuẩn bị cho một quãng đường dài đi cho anh toàn. Chị bịn rịn hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má hồng nhạt. Một người trên xe, một người đứng dưới, tay nắm chặt lấy nhau chẳng muốn buông ra chút nào. Cơn mưa nặng hạt làm ướt hết thân thể đang run run của chị. Mắt chị nhìn tôi mà đẫm lệ, môi chị cắn chặt đang cố kìm nén để không bật ra tiếng khóc.
Xe lăn bánh nhanh dần, nhanh dần, chị cố chạy theo bằng những bước chân yếu ớt.
- Anh yêu em. Đừng khóc em nhé...
Tôi vẫn đợi một câu nói từ chị thôi: - " Anh đừng đi, ở lại với em" là tôi sẵn sàng từ bỏ để ở lại với chị. Nhưng không! Ẩn sâu trong thân hình người con gái thùy mị nết na ấy là mạnh mẽ, kiên quyết bất diệt.
- Em cũng yêu anh..._
Khi hai đôi tay buông nhau ra là những cảm xúc bị dồn nén trong chị bấy lâu như bùng phát, chị đau đớn ôm lấy l*иg ngực mình mà khóc gào. Tôi ngoảnh lại nhìn chị mà lòng như bị ai đó đang xé nát ra từng mảnh nhỏ. Chị khụy xuống trong cơn mưa tầm tã..
Tôi cố thò đầu ra nói lớn:
- Về đi kẻo lại ốm...... __ Chị đứng dậy rồi cố gắng chạy theo miệng đang nói to câu gì đó mà tôi nghe không rõ vì tiếng mưa lã tã. Bóng chị dần mờ đi trong cơn mưa rồi mất hẳn vào trong khoảng không màu trắng.
-"Đợi anh em nhé?"
XIN DỪNG CHƯƠNG TẠI ĐÂY. HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT
THANKS