Chị - Vợ Của Tôi

Chương 35

Chương 29: Hiện tại : Nắm đấm
Cũng phân vân lắm không biết nên viết ra đây không, nếu viết sẽ viết như thế nào?

Thôi thì đã đυ.ng vào bàn phím thì tôi cũng xin gửi vài dòng tâm sự ngoài lề tới mọi người vậy.













TÔI CỦA NGÀY XƯA (trước khi lấy chị)











Như đã biết, tôi từ khi sinh ra đã mang sự bất hạnh trên người mình, số phận buộc một đứa bé là tôi khi ấy phải mạnh mẽ chống chọi với thế giới xung quanh để tìm lấy bình yên và sự sống.











Rồi năm lên 6 tuổi tôi đi học lớp 1, lần đầu tiên tôi bước ra xã hội, đi để học chữ, học cách làm người. Nhưng trớ trêu thay cái tôi nhận được đầu tiên ở trường là sự khinh bỉ của chính giáo viên chủ nhiệm, cái tôi học được đầu tiên ngoài xã hội là giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm. Nói vậy không có nghĩ là tôi chỉ giỏi đánh nhau mà không biết nói lý lẽ, không biết cách ứng sử, hay nói nặng nề hơn là mất dạy...

Sự thật thì bọn chúng (những thằng từng bắt nạt tôi) đã ép buộc tôi phải sử dụng đến bản năng sinh tồn của mình, hơn nữa một đứa trẻ khi ấy mới lên 6 tuổi liệu có đủ tỉnh táo và hiểu biết để kiềm chế lại những hành động của mình...

Tôi đã phải 1 mình gồng lên chống chọi với chúng nó hơn hai năm, hai năm đầu tiên đi học tôi không có nổi 1 đứa bạn nào, vì tất cả chúng luôn khinh thường một thằng nghèo, một thằng mặc quần thủng đít, một thằng mặc áo rách đi học, một thằng không có cha như tôi...

Và hơn thế nữa chúng nó ghen tị vì tôi học giỏi hơn chúng nó rất nhiều...

Từ đó vô tình hình thành trong tôi một tính cách ngang ngược, không sợ trời sợ đất, cũng chẳng sợ bất cứ ai. Thói quen luôn giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm đã đi theo tôi từ đó đến khi 22 tuổi.

Đến khi tôi gặp chị và gặp nhiều biến cố trong cuộc sống thì tính cách đó phần nào ẩn nấp sâu trong con người tôi chỉ trực chờ 1 ngày sẽ lại bùng phát dữ dội hơn.

Và ngày ấy cũng đến, khi đó tôi vừa tròn 15 tuổi, một thằng con trai đang lớn với tâm sinh lý bất ổn, học võ được 7 năm với đai đen, với tình yêu đầu đời mãnh liệt dành cho người con gái xinh đẹp là chị... " khi đó tôi đi học về, đến đầu đoạn đường vắng thì bất ngờ đập vào trước mắt tôi là cảnh tượng 3 thằng hôi hám đang cố ôm lấy chị để dở trò đồϊ ҍạϊ . Lập tức con thú vốn đã ẩn sâu trong con người tôi bao năm qua trỗi dậy. 1 hòn đá to, 1 cây gậy to lăm lăm trên tay, chẳng nói chẳng rằng gì tôi đến và cho 1 thằng hòn đá vào đầu, 1 thằng gậy vào đầu, thằng còn lại chưa hiểu chuyện gì thì đã ăn trọn cả hai thứ vào mặt làm nó nằm im không động đậy gì được.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, mắt và mặt đỏ lên, mồi hôi vã ra như tắm, dùng hết sức đạp thẳng vào bụng thằng mới xé áo rồi đυ.ng chạm vào ngực chị.

Tay tôi gồng cứng như muốn bóp nát cả cây gậy, từ từ giơ cao lên với cái đích xuống là đầu thằng đó...... Chị thì sau khi đã bình tĩnh hơn, thấy tôi như vậy vội chạy đến ôm lấy tôi mà khóc. Chị cố gắng tách những đầu ngón tay tôi ra khỏi cây gậy đang được giơ cao nhưng không thể. Một cú đập giáng xuống thật mạnh, chị nhắm mắt vì sợ hãi, vì không muốn chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ngay dưới chân mình. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian nóng nực.

Tôi bế chị lên có lẽ làm chị hơi giật mình rồi bước đi bỏ lại 3 thằng xấu số đang nằm bất tỉnh ở đó.

- Mình về thôi em... _ giọng tôi lạnh lùng không một chút cảm xúc nào.

Chị vẫn chưa dám mở mắt ngoảnh lại nhìn, tôi đành phải bảo chị mở mắt ra rồi quay lại: Em mở mắt ra nhìn rõ đi, chúng nó chưa chết được đâu.__ Rồi tôi lại bế chị về.""

Hậu quả vụ đó cũng không có già đáng nghiêm trọng vì có lẽ bọn kia cũng sợ bị phanh phui chuyện đồϊ ҍạϊ chúng nó định làm với chị...













Một lần nữa là khi tôi đang học năm 3 Học Viện, trong lúc tâm trạng rất xấu sau những chuyện buồn tôi lao vào rượu chè bia bọt đủ cả. Chuyện thường xuyên chốn ra ngoài uống rượu vào ban đêm kéo dài chỉ khoảng chục ngày nhưng hậu quả để lại khiếng tôi suýt phải ôm hận cả đời.

" Ngày ấy tôi loạng choạng bước về trường khi trong người đã có chút hơi men, bất ngờ có 2 xe máy đi tới quệt vào người tôi khiến tôi ngã nhào xuống vỉa hè. Đang trong tâm trạng xấu, cộng với việc nghe tiếng 4 người kia chửi tôi và đã có chút hơi men. Con thú trong tôi lại bộc phát một lần nữa dữ dội, tôi cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy 2 người đàn ông to cao săm trổ đầy mình đang nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh. Mặc kệ có phải là dân anh chị xã hội hay không tôi lao vào đấm đá túi bụi như một thằng điên, dồn hết sức lực, dồn hết những uất ức, nỗi buồn trong tôi mấy ngày qua vào những cú đấm đá như trời giáng. Chưa bao giờ tôi thấy mình mạnh đến vậy...

Rồi khi những cú đấm, cú đá không còn chạm vào được đích nữa tôi đứng thở hồng hộc mà cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn biết bao nhiêu, men rượu cũng tiêu tan, rồi tôi mới ý thức được sự việc mình vừa gây ra. Hai người đàn ông nằm lê lết dưới đất với mồm miệng đầy máu và mặt mày sưng húp đang nhìn tôi lắp bắp van xin... Hai người con gái đi cùng núp sau gốc cây đang cầm cái điện thoại gọi cho ai đó. Bất ngờ từ đâu công anh ập đến còng tay tôi và 2 người kia. Tôi rơi nước mắt và thốt lên từ tận tâm can lời chân thành nhất "- Tiên! Anh Xin lỗi" rồi như thằng vô hồn bước lên xe công anh về đồn.

Khi đó tôi đã nghĩ, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu niềm tin chị dành cho tôi, bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nước mắt, mồ hôi và có lẽ là cả máu nữa chị dành cho tôi coi như đã chấm hết.

Tôi ngồi một chỗ trong phòng lấy lời khai mà đầu óc chẳng nghĩ được gì ngoài chị. Hối hận ư, với tôi khi ấy là không, còn hiện tại bây giờ có lẽ là có.

Một cái đập bàn thật mạnh đưa tôi về với thực tại. Tôi chợn mắt lên nhìn thẳng vào đồng chí công an trẻ tuổi quân hàm thiếu úy... Tôi thầm nghĩ "- Mày còn non lắm" rồi cười nhếch mép, lại cúi mặt xuống mặt lạnh tanh.

- Khai đi, Họ Tên anh là gì? tuổi, nghề nghiệp...Này anh nghe tôi nói gì không?__)_ một cái đập bàn nữa lần này có vẻ mạnh hơn..

- Đồng chí có vẻ thích náo nhiệt nhỉ? Nhưng đập vậy là chưa đủ kêu đâu, nhìn tôi này>>>_ tôi vung 2 cánh tay đang còng lên dùng chút sức lực đập xuống mặt bàn gỗ làm nó vỡ toạc ra thành hai tấm trước con mắt há hốc của đồng chí công an. Bất ngờ ngoài cửa xông vào thêm 2 đồng chí nữa vội túm lấy tôi đè xuống mặt bàn:

- Mày chưa biết tội hả mà còn làm thế_đồng chí đó nghiến răng nghiến lợi đè đầu tôi xuống bàn miệng không ngừng quát tháo.

Tôi khi ấy cũng chẳng sợ sệt gì, vì nghĩ rằng dù sao cũng như vậy rồi, hết rồi chẳng có gì mà phải sợ thằng nào cả nên vẫn cứ cười khẩy:

- Tại đồng chí đó muốn náo nhiệt nên tôi góp vui thôi.

- Mày nên hợp tác đi để còn về với gia đình, nhìn mày cũng cao ráo sáng sủa sao lại rây với mấy thằng xã hội đen. Mày biết 2 thằng đó là dân anh chị có máu mặt nhất ở cái đất Hà Nội này không hả? đến bọn tao là công an cũng phải nể vài phần đấy!!! ____ đồng chí công an quân hàm thiếu tá quát lên như hét vào mặt tôi làm tôi chợt bừng tỉnh.

- "Đúng rồi mình còn chị mà, còn chị chị sẽ ra sao đây?""_ cái sự hối hận thật đáng sợ, nó vô hình vô dạng mà vẫn có thể hạ gục được một thằng như tôi...

Tôi đành phải khai hết sự việc, mà cũng chẳng có gì để mà khai dài dòng, chỉ vỏn vẹn vài dòng trên tờ khai,, rồi đưa cho công an... Một lúc sau đồng chí thiếu tá bước vào với vẻ mặt đầy ngao ngán nhìn tôi lắc đầu...

- Hoàng này, tình hình khá bất lợi cho cháu đấy, cháu sai rõ ràng, trốn ra khỏi trường, uống say rồi lại đánh nhau khiến người ta thế kia. __ tôi khá bất ngờ vì thái độ của đồng chí thiếu tá khác hoàn toàn khi nãy.

- Dạ là sao ạ? Cháu có sao không chú?__ tôi bắt đầu lo lắng về những hậu quả có thể xảy ra...

- Nếu họ quyết đưa đơn kiện lên tòa án, chú nghĩ cháu sẽ rất bất lợi, việc học của cháu sẽ coi như bỏ. Chú thấy tiếc vì cháu học rất tốt...._

- Nhưng sao chú biết?_ tôi lại ngạc nhiên lần nữa..

- Chủ nhiệm lớp cháu, với viện trưởng là bạn thân của chú, khi nãy chú có báo tình hình của cháu cho hai người đó biết rồi... Chú nghĩ việc này không nên dấu, nói trước sẽ dễ giải quyết hơn..

-Dạ!!!

Vậy là hết, bao nhiêu niềm tin gây dựng bằng sự chân thành và nỗi lực hết mình coi như đổ xuống biển. Tôi ôm mặt hối hận nhưng không khóc, vì tôi biết lúc này phải mạnh mẽ và tỉnh táo nhất có thể để tìm hướng giải quyết.

- Chú cho cháu nói chuyện với 2 người kia được không? Nói chuyện riêng?_

- Cháu không sợ hả?

- Không ạ!

- Sẽ khó đấy, để chú thu xếp.

- Cho cháu gặp khoảng một phút thôi.

- Vậy thì nhanh thôi..











Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, có lẽ tôi đã có cách giải quyết vần đề. Tôi nghĩ đã là dân anh chị ở Hà Nội có lẽ họ đều biết nhau. Tôi nghĩ ngay đến người đã làm mối cho tôi trước đó hay đi đấu võ giải chui kiếm tiền, chắc anh ta quen 2 người kia, ít nhiều anh ta cũng có chút tiếng tăm trong giới Xã hội ở HN...

Và tôi đã đúng, tôi gặp hai người họ và chỉ để lại đúng một cái tên rồi liếc ra ngoài hướng đường phố và về phòng lấy khẩu cung đợi kết quả.... Năm phút sau Chú công an đến với vẻ mặt tươi tỉnh...

- Chú nể cháu đấy, 2 người kia không kiện nữa, còn nói coi như không có gì xảy ra.. Điều lo ngại nhất bây giờ là việc của cháu ở trường kìa...

- Dạ cháu hiểu...

- Ở đây coi như xong, hai bên giải hòa, không lập biên bản giấy tờ gì cả. Cháu về được rồi, mà để chú đưa về trường, chứ khuya rồi đi đường nguy hiểm.....

- Dạ thôi cháu tự về được, cháu còn có chút việc. Cháu cảm ơn chú, cháu xin phép về trước..

Tôi nhanh chóng ra khỏi đồn công anh khi đồng hồ đã điểm 1h đêm...

Tiếng còi xe trong ngõ vang lên, tôi quay vào nhìn,,,

- Chú em là ai mà biết anh cả của bọn anh?_ một người xăm trổ đầy mình khi ấy bước từ trong ngõ tối ra trước mặt tôi hỏi.

- Người quen!!! --- tôi đáp gọn lỏn 2 từ..

- Thân thủ cũng tốt đấy! bái phục người anh em...

- Anh quá khên rồi. tôi về trước, không mong gặp lại.._ tôi tính bước đi thì người kia gọi lại.

- Anh em tên gì nhỉ?

- "Hoàng ***"....

- Cái gì? Hoàng***? Để gọi cho anh cả....

- .......

Cuối cùng thì tôi với hai người kia lại chơi với nhau, anh em thỉnh thoảng vẫn hay đi chơi, ăn uống, xem bóng đá... Số phận thật khó đoán.

Còn ở trường thì sau vụ đó tôi bị kỷ luật, hủy kết nạp đảng, hạ một bậc hạnh kiểm vì tội trốn ra ngoài uống rượu.. vậy là hết....

Đó là hai vụ nặng nhất trong rất nhiều lần tôi nóng nảy không làm chủ được bản thân.





TÔI CỦA HIỆN TẠI











Tôi bây giờ đơn giản là khác khi ấy nhiều lắm, bây giờ đã là một người chồng, một người cha, một trụ cột của gia đình, một sĩ quan, và mang trên mình những niềm tin và hy vọng lớn lao của bao nhiêu con người dành cho. Tôi bây giờ không được phép mắc sai lầm nào cả, dù là nhỏ nhất. Tôi bây giờ suy nghĩ và giải quyết vấn đề bằng đầu óc trước tiên, nếu khó quá mới dùng đến nắm đấm. Nói như vậy nhưng bản tính không bao giờ có thể thay đổi hoàn toàn, tôi bây giờ đôi khi vẫn có những phút giây thiếu kiềm chế, nhưng chỉ là những lần nhỏ nhặt không đáng để lưu tâm, hợp tình hợp lý.