Chương 28: Nỗi lòng
Bước chân nặng nhọc qua từng viên gạch vuông đã phủ một màu xanh rêu, đôi mắt nhìn xa xăm về nơi ánh hoàng hôn sắp tàn. Tôi thả hồn mình vào hư không để mong bản thân có thể quên đi mọi thứ hiện tại, mong mình có thể quên đi hoặc không nghĩ đến sự thật phũ phàng rằng: tôi sắp phải xa chị để đến một nơi thực hiện ước mơ của mình và cũng là ước mơ của chị.Tôi đã cố gắng không để nước mắt rơi mỗi khi đối diện với chị, vậy nên cứ hễ khi nào tôi ở một mình là nước mắt cứ vậy tự lăn dài trên má rồi thấm vào trong miệng. Tôi biết chị cũng như tôi, chị chẳng giỏi che dấu cảm xúc, đêm về khi nằm gọn trong vòng tay tôi chị lại khóc, mỗi lần khóc là một bên ngực áo của tôi lại ướt sũng nước mắt chị.
Khi hoàng hôn buông ánh nắng chiều, chỉ còn lại trên đỉnh núi những đám mây đỏ cam dần mờ nhạt theo từng giây phút trôi chậm rãi, tôi biết mình chẳng thể chống chọi lại với thời gian, với hiện thực, với tương lai phía trước. Dù có nhắm mắt cố không nghĩ về chúng chăng đi nữa tôi vẫn chẳng thể làm khác được. Buông đôi tay mệt mỏi xuống, thở một hơi thật dài để những cảm xúc nén lại và để bớt đi phần nào nỗi buồn trong lòng suốt những ngày qua. Tôi quay lại để về với người con gái đang chờ tôi ở nhà, có lẽ lúc này em cũng đang buồn như tôi vậy. Tôi chợt nhận ra, thay vì dành thời gian để buồn sao không dành thời gian đó để ở bên cạnh chị, chăm sóc và yêu thương chị hết lòng, cũng coi như để bù đắp phần nào những ngày tháng phải xa nhau sắp tới.
Vẫn như mọi khi chị đợi tôi về, cái dáng vẻ ấy, khuân mặt ấy chẳng thể lẫn với ai được. Đôi mắt chị rưng rưng những giọt long lanh hướng về phía tôi chờ đợi. Lập tức tôi và chị cùng lao vào nhau để những nụ hôn cuồng si đốt cháy cả không gian và thời gian, để xóa nhòa đi mọi khoảng cách vô hình hay hữu hình. Hai chúng tôi đang quấn lấy nhau bởi những nụ hôn và sự mơn trớn vuốt ve mà sao nhớ nhau như đã cách xa đến cả mười năm.
Chị dần yếu đuối sau những nụ hôn như chạm đến cả tâm can, tôi cúi xuống bế chị lên trên đôi tay mình, rồi lại như mọi khi căn phòng nhỏ lại chuẩn bị chứng kiến những phút giây thần tiên thăng hoa của tôi và chị.
Một nụ hôn chạm nhẹ lên đôi mắt chị, một hơi thở ấm áp từ chị phả vào cổ tôi, len lỏi qua từng sợi lông tơ ngấm vào da thịt khiến những cảm giác trong tôi càng thêm mãnh liệt.
Một nụ hôn nữa lên vành tai đang đỏ ửng của chị khiến cơ thể mềm yếu ấy quằn quại trong tay tôi, rồi thêm nhiều nụ hôn nữa lên cùng 1 vị trí.
Rời khỏi đó, tôi đưa đôi môi mình tìm đến môi chị. Một cái chạm môi thật nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, mạnh dần cho đến khi những hơi thở của cả hai trở nên nặng nhọc, gấp gáp.
Rồi tôi lại tìm đến thềm ngực lấp ló sau chiếc áo sơ mi trắng ướt những giọt mồ hôi. Chiếc khuy áo bung ra, một mùi thơm quen thuộc từ thềm ngực, từ làn da chị len lỏi đi sâu vào trong tim tôi khiến mọi giác quan trỗi dậy. Hạ thấp dần môi mình xuống, cảm nhận từng tế bào nhỏ trên môi chạm vào vòng một căng đầy. Chị xiết hai cánh tay ghì chặt đầu tôi lại như để giữ cho những cảm xúc trong chị không biến mất.
Giọt mồ hôi trong veo lấm tấm trên làn da mịn màng nơi ngực chị đang phập phồng theo từng hơi thở mạnh. Tôi lại đưa môi mình xuống thấp hơn, thấp hơn nữa và rồi dừng lại khi mà dường như chị không chịu nổi cảm giác lần “đầu tiên” ấy của cả hai…
Anh! Anh! Anh ơi !!!_ chị liên tục gọi tôi xen lẫn trong từng tiếng thở.
Em! Mình có con em nhé?_ tôi thì thầm vào tai chị.
Dạ!
Anh yêu em!
Chỉ đợi có thế tôi và chị lại hòa hợp vào nhau làm một. Cảm giác thì chẳng bao giờ thay đổi vì với tôi và chị mỗi lần gần gũi đều như lần đầu tiên vậy; “thật chật chội, thật ướŧ áŧ, thật mê ly say đắm…
Tóc chị đen mượt và dài như dòng suối uốn lượn quanh thân hình quyến rũ của một nàng tiên giáng trần, còn tôi là người con trai duy nhất may mắn được thỏa sức vẫy vùng giữa dòng nước trong veo cùng nàng tiên xinh đẹp ấy.
Một cái hôn thật nồng nàn lên tấm lưng trần, rồi lên gáy chị, tay tôi vòng về trước kéo chị vào vòng tay để ôm chặt hơn, để những cảm xúc thật mãnh liệt nhất có thể...
Khi những tiếng gà gáy canh khuya vang lên cũng là lúc tôi và chị tạm ngưng lại mọi “chuyện” rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành để chờ đón một ngày mai hứa hẹn sẽ rất nhiều cảm xúc.
Tôi lờ mờ mở đôi mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà, có lẽ thiếu một thứ gì đó quen thuộc chăng? Phải rồi, là những nụ hôn! Cảm giác rất khó chịu, như thiếu mất một bộ phận quan trọng nào đó trên cơ thể. Tôi chợt nghĩ về tương lai, khi mà chỉ vài ngày nữa thôi là tôi sẽ phải nếm trải và làm quen với cảm giác đó, một thứ cảm giác thật khủng khϊếp.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài tìm chị, việc đầu tiên tôi sẽ làm khi nhìn thấy chị là chạy đến và ôm hôn chị lâu nhất có thể.
Tiên em đâu rồi?
Dạ em đang ở dưới bếp.._ giọng chị ngọt ngào vang lên nhỏ nhẹ như khiến tôi bừng tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ kéo dài sau thức giấc.
Tôi chạy vào bếp thì thấy chị đang đứng đó, mặc trên người là một chiếc áo sơ mi trắng của tôi dài đến nửa đùi chị, phía trước chị khoác một chiếc tạp dề, mái tóc dài được búi gọn gàng làm lộ ra cái cổ trắng ngần lưa thưa vài sợi tóc.
Tiên!
Anh xuống làm gì lên nhà đi em nấu sắp xong rồi._ chị nói mà không quay mặt lại không giống với chị thường ngày khiến tôi có đôi chút nghi nghờ…
Tôi rón rén tiến lại gần thì bắt gặp khuân mặt đỏ ửng lên của chị. Biết có chuyện gì đó nên tôi giả vờ hỏi:
Em ăn phải ớt sao mà mặt đỏ thể?
Không! Không phải!
Vậy quay lại đây nhìn thẳng vào anh rồi nói anh nghe xem nào.
Rồi chị cũng quay lại nhìn tôi một cách ngượng ngùng bén lẽn.
Bây giờ nói anh nghe đi có chuyện gì hả?
Sao tối qua anh lại làm như thế với em? Em ngại lắm!!! Chỗ đó không được sạch sẽ….._ mặt chị lại đỏ hơn, rồi quay mặt vào trong..
À, anh biết rồi, nhưng có sao đâu.!
Không được… môi anh… bẩn lắm,,….
Vậy đây là lý do em không hôn anh sáng nay đấy hả?
Dạ!
Tôi nhẹ nhàng chạy đến ôm chị từ phía sau, hôn lên gáy chị rồi từ từ quay người chị lại.
Có lẽ chị đã biết trước tôi định làm gì nên chủ động nhắm mắt chời đợi rồi tựa hẳn vào người tôi.
Giây phút thần tiên ấy đến theo một cách nhẹ nhàng nhất, tôi nhắm mắt lại như chị, rồi tiến môi mình lại gần, từ từ chạm nhẹ, rồi dừng lại một khoảng khắc thật lắng đọng.
Đôi môi của cả hai bắt đầu mấp máy thật chậm rồi dần dần tăng nhịp độ lên theo thời gian. Rồi bất ngờ chị dừng lại khiến tôi có đôi chút hụt hẫng:
Anh, không được, em đang nấu cơm dở mà!
Nhưng mà anh…_ tôi thật sự bị chị quyến rũ không thể rời bỏ chị một phút giây nào cả.
Anh! Em đang còn mệt lắm… anh không thương em sao?
Anh xin lỗi, tại anh cả… vậy chỉ hôn thôi nhé?
Dạ! anh đi vệ sinh đi rồi lên nhà ăn cơm trưa, em nốt món này nữa là xong.
Chị hôn vào môi tôi, quay người tôi hướng ra cửa rồi dùng sức cố gắng đẩy tôi ra ngoài. Tôi làm bộ lười không muốn đi, chị đẩy ra một đoạn là tôi lại lùi vào một đoạn, cứ như vậy mấy lần.
Đâu phải muốn anh đi mà dễ, em nghĩ một nụ hôn là có thể khiến anh nghe theo sao?
Vậy anh muốn bao nhiêu đây?
Ít nhất cũng phải thêm N lần nữa.
Đây! _ chị nhón người hôn tôi 1 cái nữa rồi làm mặt tỉnh bơ.
Có mỗi một cái thôi sao?
Thì anh nói là N lần còn gì? 1 cũng là số tự nhiên mà?_ hết nói lại chị…
Tôi ngậm ngùi tiếc nuối bước ra ngoài, thỉnh thoảng quay lại nhìn chị với ánh mắt như van xin chờ đợi nhưng mà vô ích, chị vẫn cặm cụi với đống thức ăn trong bếp.
Gần một tháng qua tôi suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện, nhưng có một chuyện khiến tôi bận tâm nhất chính là chị. Rồi đây chị sẽ sống ra sao khi không có tôi bên cạnh, chị chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối làm sao chống chọi nổi với nỗi cô đơn và sự nhớ nhung. Tôi biết khi mình đi rồi đêm nào chị cũng sẽ khóc vì nhớ tôi, mỗi đêm chị sẽ khó ngủ vì không có hơi ấm của tôi ôm lấy chị, không có những nụ nồng nàn lướt trên làn môi mềm của chị…
Còn tôi, tôi cũng đâu khá hơn chị. Có thể tôi sẽ còn đau đớn, nhớ nhung, quằn quại hơn chị nữa. Không như chị, tôi chọn cách nén nước mắt vào trong tim, tôi không thể cho chị thấy sự yếu đuối của bản thân, dẫu sao tôi cũng là chỗ dựa của chị. Chỉ khi nào tôi không thể kìm được nữa, tìm một nơi nào thật vắng và để mặc cho những dòng nước mắt tự chảy ra rồi rơi về với hư không.
Em, ăn xong hai vợ chồng mình đi chơi đâu đó nhỉ? Cũng lâu rồi mà…
Dạ! Mà đi đâu anh nhỉ?
Về nhà cũ của anh nhé, anh cũng sắp đi rồi, về thăm nom mộ bố mẹ nữa,…
Dạ!
Tí nữa anh sang mượn xe máy anh Quang rồi mình đi.
Chiếc xe máy nhanh chóng đưa tôi và chị vượt qua đoạn đường núi gồ ghề lởm chởm những mô đá về với nơi tôi được sinh ra. Dọc hai bên đường giờ đây đã xuất hiện hiện vài ngôi nhà nhỏ, không còn quá vắng vẻ như trước nữa. Xóm nhà tôi (nhà cũ) là một xóm nhỏ chỉ có 5 nhà, nhưng lại ở rất xa nhau. Chỉ có nhà tôi và nhà mẹ Đ là gần nhau nên thường xuyên qua lại. Gọi là gần thôi chứ cũng cách nhau cả mấy trăm mét đi bộ.
Kể từ lần đầu tiên tôi quay lại nhà cũ năm 13 tuổi( lần tôi chạy chốn khỏi chị vì chị sắp phải lấy người khác), cứ 1 hay 2 tháng tôi và chị lại về nhà cũ của tôi và nhà mẹ Đ chăm sóc cây cối nhà cửa một đến hai ngày rồi về.
Tôi và chị dừng lại chỗ gốc cây cổ thụ, nơi chứng kiến lần đầu tiên tôi và chị được cảm nhận về hơi ấm từ cơ thể của nhau qua những sự mơn trớn vụng về.
Tôi quay lại đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đôi môi chị.
Em còn nhớ chỗ này không?_
Anh lạ thật, mấy năm nay lần nào về qua đây anh cũng hỏi câu này?_ chị nói một câu làm tôi tụt cả cảm xúc. Cái điều tôi mong chờ nhất là một câu nói lãng mạn nào đó từ chị chứ không phải như vậy.
Em không thể nói một câu lãng mạn nào đó sao? Ví dụ như “- Dạ, ngày đó mình ngốc nhỉ? Hay đại loại như vậy cho anh đỡ buồn…_ tôi làm giọng đôi chút hờn dỗi..
Nghe anh nói kìa sến sẩm quá.. haha.._ chị cười thật tươi khiến tôi cảm thấy bớt đi phần nào sự lo lắng…
Vợ anh cười đẹp lắm, nhớ lúc nào cũng phải như vậy em nhé! Không thì một nửa vừa nãy cũng được…
Dạ Em biết rồi, anh đừng lo…
Tôi không lo làm sao được khi để chị ở nhà một mình, còn tôi thì sống nơi đất khách quê người xa lạ, dù chỉ hơn 1 tháng thôi.
Căn nhà nhỏ hiện ra phía trước, những lùm cỏ mọc đầy lối vào, căn nhà heo hút với những mạng nhện giăng kín dưới mái hiên.
Em lấy cho anh cái chổi quét qua mạng nhện đã..
Dạ.
Chiều mình đi thăm mộ bố mẹ trước, rồi về nấu cơm tối, mai mình sang nhà mẹ Đ sau.
Dạ!
Tôi tranh thủ quay sang ôm rồi hôn chị một cái thật dài, thật sự tôi chịu không nổi vì sự đáng yêu của chị. Giọng chị nhỏ nhẹ, tính cách lại nhí nhảnh như một cô bé mới 13 tuổi chứ không phải một cô thiếu nữ 23 tuổi.
5 giờ chiều, tôi và chị đi bộ thong thả đến chỗ mộ bố mẹ, sẽ có nhiều điều để phải nói với ba người lắm đây. Trước mắt tôi và chị là ba nấm mộ đắp bằng đất đơn sơ, với ba cái bia đá dựng trên đầu không có lấy nổi 1 chữ, phủ lên chúng là những đám cỏ đã dần khô héo.
Tiên, em lấy nhang cho anh.
Dạ._ chị lấy 3 bó nhang rồi đốt đưa cho tôi.
“Bố Mẹ, con sắp phải đi xa, con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu, bố mẹ ở trên trời linh thiêng phù hộ cho con và vợ con được bình an, mọi việc thuận lợi”.
Bố mẹ yên tâm con sẽ chăm sóc chồng con thật tốt… _
Tôi và chị cắm nhang cho ba phần mộ rồi đi về khi hoàng hôn đã dần tắt nắng.
Anh.
Anh nghe.
Em mới chỉ chải qua một lần chia ly với mẹ đã không chịu nổi phải dựa vào anh mà sống tiếp, còn anh ít tuổi hơn em đã phải chứng kiến nhiều người ra đi như vậy, làm cách nào mà anh chịu nổi? Vì em mà một chàng trai 18 tuổi như anh, 5 năm qua luôn phải làm những công việc của một người đàn ông trưởng thành. Nhiều khi em nghĩ, hai đứa mình anh là người nhiều tuổi hơn chứ không phải là em. Giờ đây nghĩ lại, chuyện ngày trước em đi tìm anh là điều đúng đắn nhất mà em từng làm… Nếu ngày ấy em không đủ dũng cảm để để đi theo trái tim mình mách bảo, mà cam chịu lấy người kia, có lẽ bây giờ em sẽ ân hận lắm. Mỗi lần nhìn thấy những vết xẹo trên người anh em chỉ muốn khóc thôi.
Cảm ơn em!!!
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy chị, bao nhiêu lời cảm ơn đi nữa cũng không thể bằng được mọi thứ chị đã hi sinh vì tôi.
Nhiều khi tôi cũng tự hỏi: bản thân mình có gì mà khiến chị khi ấy 18 tuổi, bỏ qua mọi định kiến, sự ngăn cản, quyết định yêu và giao phó cuộc đời cho một thằng con trai mới 13 tuổi là tôi.
XIN DỪNG CHƯƠNG TẠI ĐÂY. HƠI NGẮN NHƯNG MỌI NGƯỜI ĐỌC TẠM,
HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT ………… THANKS