Chương 27: Kết thúc phần 2
Bước lang thang ngoài đường phố những ngày đầu hè oi ả, ghé qua những quán nước ven đường, nhìn những dòng người qua lại tấp nập. Buổi sáng chủ nhật Hà Nội đẹp theo cách riêng của nó, tôi và chị đi bộ dọc theo hai chiều đường Nguyễn Tri Phương, hai bên là hai hàng cây to nối đuôi nhau thẳng tắp. Con đường quen thuộc mà mỗi ngày đến đơn vị tôi đều đi qua đây. Con đường cũng gắn với rất nhiều kỷ niệm của tôi và chị, những lần đi chụp ảnh cùng nhau, những lần đi dạo cùng nhau và những lần gây gổ với đám thanh niên mất dạy. Tôi và chị như hai chữ ĐỊNH và MỆNH phải đi với nhau mới thật sự có nghĩa. Cả một chằng đường dài chúng tôi luôn luôn đi cùng nhau, luôn hướng về phía trước với niềm tin mạnh mẽ rằng chúng tôi sẽ có tất cả mọi thứ. Đến nay cũng đã 20 năm rồi kể từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau và chúng tôi đã làm được. Tuy không phải ông to bà lớn gì nhưng đủ cho chúng tôi thực hiện những điều mình muốn.
Cũng có những khi tôi lạc lối trong những sai lầm ngớ ngẩn, có những lần chị đã chịu đau đớn và phải khóc cạn cả hết nước mắt vì tôi. Có những đêm tôi đã tự vả vào miệng mình đến sưng mặt chảy máu mồm vì lỡ nói điều khiến chị đau lòng.
Có lần tôi đấm vào bức tường bê tông đến chảy bê bết máu vì đã mắc sai lầm lớn nhất cuộc đời là “ tát” vào má chị, dù rất nhẹ thôi nhưng chị đã khóc. Tôi đã hứa sẽ không làm cho chị khóc, thế mà tôi đã làm ngược lại thế nên nỗi đau thể xác tôi phải chịu chẳng là gì cả đối với những gì chị đã chịu đựng vì tôi…
Niềm tin, trách nhiệm và tình yêu bất diệt là những thứ đã gắn kết chúng tôi với nhau đến bây giờ và cả cuộc đời này…
Mỗi buổi sáng thức dậy là chúng tôi sẽ yêu nhau theo cách mới, hay nói đúng hơn là mỗi ngày trôi qua tình yêu của chúng tôi càng mãnh liệt và sâu đậm hơn ngày hôm qua.
Nhiều khi tôi tự hỏi tại sao mình chứ không phải người đàn ông nào khác có được chị? Phải chăng là do số phận lấy đi tuổi thơ của tôi nhiều quá nên đã đưa chị đến với tôi như một sự bù đắp?
Không! Không phải như vậy! Chúng tôi đến với nhau là do định mệnh, sinh ra là để cho nhau, cười vì nhau, khóc vì nhau, sung sướиɠ khổ ải cũng là cho nhau…
Mỗi buổi sáng thức dậy mà không có những nụ hôn cả hai chúng tôi như chỉ có phần xác chứ hồn thì luôn ở bên nửa kia của mình. Tôi mà đi công tác xa 1 đến 2 ngày thì khi về nhìn thấy nhau là lại lao vào hôn nhau đến điên dại, khi thì ngay tại nhà, khi thì trong nhà vệ sinh chỗ shop thời trang, khi thì trên xe ô tô mỗi lần chị ra đón ngoài sân bay hay bến xe. Lần nào mà tôi đi hơn 2 ngày là phải đưa chị cùng đi, shop thời trang thì có nhân viên trông hộ, cu cậu còn ít tuổi nên cho ở nhà với vυ' nuôi. Chỉ có gần Hà Nội cả nhà đi bằng ô tô được thì mới mang cu cậu theo.
Nhiều người không hiểu rõ khi nhìn vào tôi hiện tại họ nói rằng tôi là một thằng đàn ông chẳng bao giờ mắc sai lầm, một thằng đàn ông hoàn hảo:
- Sự nghiệp có.
- Vợ xinh đẹp, giỏi dang, con ngoan có.
- Xe hơi có.
- Nhà riêng có,
- Tình bạn, tri kỷ có.
- Chung thủy có …
Nhưng tôi của 5 năm về trước là một thằng mắc những sai lầm nối tiếp sai lầm, từ gây gổ đánh nhau, cá độ đấu võ, đấu võ chui bị công an bắt. Đỉnh điểm của những ngày tháng đen tối ấy là tôi đã cảm nắng một người con gái khác trong lúc bản thân đang buồn chán nhất. Chị không hề biết về chuyện đó cho đến mãi gần đây thì chị mới biết sự xuất hiện của 1 người thứ 3 trong quá khứ.
Khi tôi tỉnh ngộ và trở lại là tôi của riêng chị, tôi đã chỉ biết khóc và khóc, chẳng dám đối diện với chị vì tôi không đủ can đảm, hay đúng hơn là tôi không đủ tư cách để là người đàn ông của chị nữa.
Nhưng rồi tình cảm chị dành cho tôi là quá nhiều, không có giới hạn nào và cũng vì tôi yêu và nhớ chị như phát điên phát dại, tôi đã trở về với chị. Những giọt nước mắt, những cái ôm thật chặt, những nụ hôn cháy bỏng, khoảng cách giữa hai người không còn nữa: chúng tôi lại lao vào nhau mãnh liệt như những con thú khát mồi.
Trải qua chuyện đó tôi hiểu ra rằng mình nên thay đổi vì tương lai của cả hai chúng tôi.
Không còn những lần gây gổ, không vì những đồng tiền bất chính mà bán rẻ lương tâm.
Cũng kể từ khi ấy đến bây giờ khi đã thành vợ thành chồng và đã có một cậu con trai, chúng tôi chưa một lần cãi vã hay giận hờn gì nhau, 1 giây cũng không.
Vì chúng tôi luôn quan niệm rằng cuộc đời ngắn ngủi lắm, khi còn sống với nhau trên trần gian thì hãy dành từng giây từng phút để yêu thương nhau. Thế nên chúng tôi chẳng có thời gian đâu mà giận hờn.
CÓ LẼ ĐẾN CHƯƠNG 26 THÌ TÔI XIN KẾT THÚC PHẦN 2 CỦA TRUYỆN, PHẦN 3 SẼ LÀ NHỮNG THÁNG NGÀY KHÓ QUÊN NHẤT MÀ ĐÔI KHI TÔI KHÔNG MUỐN NHẮC LẠI.
THANKS TẤT CẢ ĐÃ ỦNG HỘ TRONG THỜI GIAN VỪA QUA. BIẾT LÀ TRUYỆN KHÔNG HAY NHƯNG MỌI NGƯỜI VẪN ĐỌC ỦNG HỘ LÀ VUI RỒI.
HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT…