Chương 26: Người con gái tội nghiệp
Cơn mưa rào bất chợt đến mang hơi lạnh về cùng những cơn gió cao nguyên. Những cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, những nụ hoa dại không còn vướng bụi trần, kiêu sa vươn mình lên trong ánh nắng dịu dàng ấm áp.Đôi chân thon lặng lẽ bước với những ưu tư nặng trĩu. Người con gái với thân hình nhỏ nhắn đưa đôi mắt buồn hướng về phía hoàng hôn, lặng lẽ với nỗi cô đơn đã theo mình bao nhiêu năm qua. Khẽ mấp máy đôi môi hồng, yếu ớt nuốt từng giọt lệ vào trong. Cơn gió nhẹ thổi bay từng sợi tóc vương lại trên đôi gò má còn ướt đẫm nước mắt.
Huệ! Lâu rồi không gặp, Huệ khỏe không?_ nó nhìn thấy Huệ từ lâu nhưng thấy tình trạng cô như vậy nên hơi lưỡng lự.
Ơ! Hoàng… Huệ nhớ Hoàng nhiều lắm… ư…_ Huệ có đôi chút bất ngờ, nhưng rồi lại lao tới ôm chặt lấy nó.
Nó lặng im để như vậy, nó hiểu tâm trạng nhỏ Huệ lúc này, ít ra với nó nhỏ cũng là đứa bạn thân nhất..
Sao lại khóc nữa vậy? Người ngợm cũng gầy nhom nữa. Mới hơn tháng không gặp mà xuống sắc vậy hả? Hoa khôi của trường đâu rồi?_ nó cố gắng nói giọng tếu tếu để mong cho nhỏ Huệ vui lên.
Ngày còn đi học, hai đứa ngồi cạnh nhau, nó kể chuyện gì vui vui là nhỏ cười lấy cười để, dù không biết có hay hay không.
Huệ ổn mà!_ giọng nhỏ yếu dần, cơ thể như không còn chút sức lực rồi gục vào lòng nó.
Huệ. Huệ ơi? Tỉnh lại đi Huệ…_ nó nhanh chóng bế nhỏ lên chạy một mạch về trạm y tế xã gần đấy…
Chú Tuấn ơi, chú Tuấn xem hộ bạn cháu với, nhanh lên chú…_ nó bế nhỏ chạy như điên, khuân mặt tái mép vì hoảng sợ…
Hoàng nhanh đưa bạn cháu vào… Sao thế này hả cháu?_ chú Tuấn chạy vội lấy dụng cụ rồi nhanh chóng đi theo nó vào phòng khám…
Bạn cháu tự nhiên bị ngất nên cháu vội đưa vào đây.._ Nó thở hồng hộc, mồ hôi ướt hết cả áo rơi từng giọt xuống nền gạch.
Cháu ra ngoài đi để chú xem, ở trong bí lắm..
Dạ!
Nó đứng ngoài cửa mà không thể ngồi yên một chỗ, chốc chốc lại dòm qua cửa kính xem nhỏ Huệ thế nào. Nhỏ vốn thể trạng không tốt, vậy mà chỉ sau hơn một tháng không gặp nhỏ đã gầy nhom như vậy. Nó nhìn nhỏ mà không kìm được nước mắt. Nhỏ Huệ ngày xưa vui vẻ với đôi mắt biết cười, lúc nào cũng lẽo đẽo theo nó, vậy mà giờ trong đôi mắt ấy chỉ hiện lên nỗi buồn khôn xiết. Đôi khi vì thương nhỏ quá mà nó ấu trĩ đến mức nghĩ rằng: “biết vậy ngày trước đừng thân với nhỏ, thì bây giờ đã chẳng như vậy”.
Đang nghĩ mông lung thì chú Tuấn mở cửa phòng đi ra với vẻ mặt đăm chiêu:
Bạn cháu có sao không chú?_ nó vội chạy đến hỏi.
Không sao, chỉ bị ngất thôi. Chú nói này, bạn cháu thể trạng quá yếu, sức đề kháng giảm nên rất hay bị ốm, cháu về nói với người nhà của con bé nên chăm lo cho sức khỏe con bé tốt hơn._
Nhỏ nằm đó với ống truyền treo lủng lẳng trên đầu giường bệnh, khuân mặt tiều tụy thở nhữn hơi yếu ớt.
Dạ cháu hiểu. Cháu cảm ơn chú, giờ cháu vào được chưa ạ?
Được rồi cháu vào với bạn đi. À mà đây là bạn như thế nào với cháu, chú thấy cháu lo lắng như vậy?_ chú Tuấn nhìn nhỏ Huệ rồi quay sang nhìn nó với ánh mắt ngờ vực.
Dạ bạn thân chú ạ!!!_
Vậy thì tốt. Đừng làm cho Chị Tiên cháu phải buồn nghe chưa? Nó mồ côi cả cha lẫn mẹ, giờ chỉ dựa vào cháu để sống thôi.
Dạ cháu hiểu mà chú!!!_
Chú nhắc đến chị nó mới nhớ mình đi từ trưa đến bây giờ gần tối rồi mà vẫn chưa về cũng không báo tin gì cho chị, chắc chị sẽ lo lắng cho nó lắm. Nhưng bây giờ mà bỏ nhỏ Huệ lại cũng không ổn. Suy nghĩ một lát rồi nó đi nói với chú Tuấn nhờ chú trông hộ để nó đi báo với chị và gia đình nhỏ Huệ.
Từ trạm y tế xã về nhà nó cũng không quá xa, chừng 5 phút chạy bộ là tới. Nó trang thủ tạt qua chợ mua chút đồ về nấu bữa tối.
Về đến nhà nó đã thấy chị đứng ngóng ở ngoài cổng từ bao giờ.
Em. Anh xin lỗi.._ nó thở không ra hơi sau một quãng đường chạy bộ như vậy.
Anh, có việc gì mà chạy vội thế? _ chị thấy nó tay xách mấy túi đồ mà chạy nhanh như vậy nên vội chạy tới đỡ.
Vào nhà cho anh ngụm nước đã rồi anh nói.
Dạ!
Chị nhanh chóng chạy xuống bếp để đồ rồi chạy lên rót cốc nước cho nó.
Đầu giờ chiều nay anh về có đi qua cánh đồng cỏ thì gặp nhỏ Huệ đang đứng đó một mình, định qua hỏi han, đến nơi mới gọi Huệ thì nhỏ đã ngất lịm đi. Anh vội đưa Huệ vào trạm xá, rồi đợi khi Huệ ổn mới nhờ chú Tuấn trông hộ, để anh về nói với gia đình Huệ với cả về báo cáo tình hình cho em biết, em khỏi lo lắng… Cho anh cốc nữa đi…_
Dạ!_ chị chạy sang lấy ấm rót cho nó một cốc đầy nữa.
Tiên.
Dạ!
Em không giận anh chứ? Hay em có buồn gì anh không?
Hihi sao anh lại nghĩ thế, em tin anh tuyệt đối nên chẳng có chuyện em sẽ buồn vì anh đâu. Em biết anh làm gì cũng đúng mà…
Cảm ơn em.__ nó ôm thật chặt lấy chị mà lòng hạnh phúc biết nhường nào.
“Đời thằng đàn ông cần gì hơn một người phụ nữ luôn hiểu mình”.
Giờ anh đi báo cho nhà Huệ biết đi, kẻo họ không thấy Huệ về lại lo lắng. Còn em sẽ vào xem Huệ thế nào. Nhanh đi đi anh…
Anh biết rồi…
Nó chạy sang nhà bác hàng xóm mượn cái xe máy đi vào trung tâm thị trấn, còn chị thì lấy chiếc xe đạp chạy vội theo hướng trạm y tế.
Một lúc sau nó đến nhà nhỏ Huệ, nhưng nó bất ngờ vì nhà nhỏ khóa cổng kín mít, trong nhà lại tối om không một ánh đèn. Nó thử bấm chuông mấy cái nhưng kết quả thì đã biết trước… Đang lúc nó định lên xe quay về thì có một bác chắc là hàng xóm của Huệ chạy đến hỏi:
Cháu tìm ai trong nhà này?
Dạ chào bác, cháu là bạn của Huệ, Huệ bị ốm nên cháu qua đây tìm bố mẹ Huệ.
Vậy hả? Vậy là cháu không biết rồi, bố mẹ con bé về quê làm ăn đã hai tháng hay, nhà chỉ có mình nó thôi. Thấy mà tội, suất ngày con bé ngồi một mình mặt buồn đăm đăm, chẳng chịu ăn uống gì gầy nhom. Nhất là khi nó đi thi đại học về, bác nhìn mà suýt không nhận ra nổi vì nó gầy quá…
Dạ, cháu cảm ơn bác! Thôi cháu xin phép về trước bác ạ.
Ừ, chăm nom nó thật tốt cháu nhé…
Nó lại lên xe phi về trạm y tế chỗ nhỏ và chị ở đó.
Đến nơi nó đã thấy hai chị em nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau… Lòng nó cũng vui lên được đôi chút.
Hai chị em nói chuyện gì mà vui thế? Hay nói xấu gì tôi phải không?
Không có đâu, hai chị em lâu ngày gặp nên vui vậy thôi…_ nhỏ Huệ nghe giọng đã khá hơn nhiều…
Huệ cảm thấy thế nào?
Huệ ổn! Cũng may mà có chị Tiên ra nói chuyện nên đỡ nhanh hơn…
Em nói quá rồi, chị đâu có giỏi thế..!!! _ nó nhìn hai chị em nói chuyện tung hứng với nhau mà trong lòng vui lắm.
Chị với nhỏ Huệ vốn đã thân thiết như hai chị em nên nó cũng chẳng lạ gì khi thấy hai người vui vẻ với nhau như vậy, dù cho cả hai dành tình yêu cho cùng một người chính là nó….
Sao Huệ không nói là ở một mình, thảo nào gầy nhom như này là phải? Nhìn bây giờ khác gì cá khô không hả?
Anh cũng thôi đi, Huệ đang ốm lại còn nói như vậy!!!_ chị quay sang mắng nó…
Á à… Hai chị em nhà này định chống lại tôi có phải không? Tiên còn em, em là gì của anh mà bây giờ em lại bênh người khác??? Em…Em…_ nó làm mặt tức giận lên với chị.
Hahaha.. thôi hai người cho em xin đi, buồn cười quá.. thô thôi… Hoàng đóng vai ác không có hợp.. haha… __ nhỏ liên tục ôm bụng cười khoái chí…
Nó và chị nhìn nhau rồi cũng cùng cười thầm riêng với nhau…
Đấy Huệ cười lên như vậy có phải xinh hơn không???
À anh ơi em tính vậy: giờ Huệ đang ốm, lại ở có một mình, nên em nghĩ cho Huệ về nhà mình ở cùng để tiện chăm sóc, chứ để Huệ ốm đau mà ở vậy em lo lắm…
Nó khá bất ngờ với tình huống này. Không phải là nó không nghĩ như vậy, mà nó không ngờ chị lại chính là người nói ra trước… Nó định nói ra nhưng chỉ sợ chuyện hiểu lầm có thể xảy ra sẽ làm chị buồn…
Vậy làm theo ý em đi…
Có phiền hai người quá không?
Thôi phiền gì, nhà chị đang thiếu người, chị cũng đang cần người nói chuyện, chứ tối ngày quay ra quay vào gặp ông tướng ngày cũng phát chán…
Nó nghe chị nói vậy thì có đôi chút chạnh lòng mặc dù biết chị trêu vậy thôi. Nó khẽ nhéo một cái vào mông chị nhân lúc Huệ đang không để ý… Chị cũng không vừa, quay sang “lườm yêu” nó…
Mình về nhà nhỉ, để chú Tuấn còn về với vợ con nữa, muộn rồi…
Về đến nhà, nó dìu Huệ vào phòng mẹ, rồi chở chị chạy qua nhà Nhỏ lấy chút đồ đạc cá nhân cho nhỏ dùng…
Huệ ngủ đây nhé, đây trước kia là phòng mẹ chị. Thôi em nghỉ đi, chị ra giúp Hoàng nấu cơm tối..
Vâng ! em giúp gì được không?
Thôi khỏi em đang ốm mà. Nghỉ ngơi cho khỏe là tốt rồi._ Nói rồi chị bước ra ngoài bỏ lại Huệ với ánh mắt thán phục dành cho mình… Có lẽ nhỏ đã hiểu hơn vì sao nó chọn chị chứ không phải nhỏ hay ai khác để yêu…
Bữa cơm nhanh chóng qua đi, nó thì không ăn cơm vào bữa tối, chị thì ăn được hai bát (chén) cơm vì nó bắt chị tăng cân, còn nhỏ Huệ thì ốm nên cũng chẳng ăn được mấy…
Đang ngồi rửa bát cùng nhau thì nó hỏi chị:
Vợ ơi thế tối nay vợ ngủ cùng anh hay với nhỏ Huệ?_ nó nói nhỏ vì sợ Huệ lại nghe thấy.
Em ngủ với Huệ, chứ mình mà ngủ cùng nhau thì Huệ sẽ nghĩ sao về mình?
Nhưng mà…
Không nhưng gì cả? vậy nhé, hihi…._ chị cười tinh nghịch khoái chí khi nhìn thấy bản mặt thất vọng của nó.
Nhắm mắt mãi mà nó chẳng thể nào ngủ được, nó liên tục thở dài, hướng ánh mắt về phía cánh cửa phòng hy vọng sẽ có một nàng tiên mở cửa và tiến về phía nó với thân hình quyến rũ, nóng bỏng…
Nhưng ông trời đâu dễ chiều lòng người, một giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, sự khó chịu thì chẳng giảm. Nó đứng dậy chạy ra ngoài phòng khách thì bất ngờ gặp chị cũng mới từ trong phòng mẹ đi ra.
Em chưa ngủ hả?
Dạ! Anh cũng vậy còn gì?
Tại anh…, tại thiếu em nên anh không ngủ được..
Em cũng thế. Bây giờ làm sao anh?
Còn hỏi nữa…_ nó bất ngờ bế chị vào phòng mà lòng sung sướиɠ không thể tả…
Cũng phải thôi, bao nhiêu năm nay nó và chị ngủ mà không được ôm nhau, thiếu hơi nhau cảm giác như chỉ có phần xác chứ hồn luôn ở bên nửa kia.
Nó nhanh chóng đặt chị nằm lên giường rồi ôm lấy chị mà hôn lấy hôn để…
Anh mình hôn rồi mà? _ chị lấy tay che miệng nó bắt dừng lại không cho hôn..
Lúc nãy khác, giờ khác…_ gạt tay chị ra hai người lại hôn tiếp…
Khẽ thôi không Huệ nghe thấy!!!
Cuối cùng thì hai người cũng chìm vào sâu trong giấc ngủ ngon lành như mọi khi.
Giọt nước mắt rơi từng giọt xuống chiếc gối nhỏ, những tiếng nấc bị kìm nén mỗi lúc một nhiều hơn. Trong Huệ giờ đây chỉ có nỗi đau và sự cô đơn ngự trị. Nhưng nhỏ cũng chẳng thể trách cứ ai, tất cả là do nhỏ tự yêu đơn phương, tự nhận lấy nỗi đau một mình. Rồi nhỏ cũng nhắm mắt lại mà ngủ vì mệt…
Mấy ngày sau thì nhỏ Huệ cũng khỏe lại, trông đã có da có thịt hơn đôi chút, nhỏ cũng vui lên nhiều suất ngày bám lấy chị làm đủ mọi thứ, từ học đo-cắt-may quần áo, học nấu ăn với chị. Đúng là nhỏ thông minh, chỉ một vài lần là biết làm luôn.
Hôm nay hai chị em cho anh ăn gì đây?_ nó đi học võ về đến nhà đã thấy hai người đang đứng dưới bếp cặm cụi với đống thức ăn…
Chị thì luôn miệng nói rồi chỉ bảo, nhỏ Huệ thì tay làm theo và gật đầu lia lịa tuy có hơi vụng một chút, nhưng cũng ra dáng đảm đang lắm…
Đây chính là lý do mà vì sao nhỏ Huệ lại biết nấu những món nó thích ăn.
Anh về rồi đấy hả, mệt lắm không? Em đi lấy nước cho anh uống._ chị rửa tay rồi lấy cốc rót nước cho nó uống…
Hoàng sướиɠ nhỉ, như vua vậy được một mỹ nữ như chị phục vụ…
Nếu thế thì chị Tiên phải là hoàng hậu chăm sóc cho vua, sao lại là mỹ nữ được… phải không em?
Dạ!!! _ mặt chị vui lắm đôi mắt long lanh ánh lên niềm hạnh phúc, vì có thể coi đấy là lời khẳng định rằng nó chỉ thuộc về riêng chị và ngược lại.
Hai người tình cảm vậy em cũng thấy vui lây. Trải qua bao biến cố trong quá khứ bây giờ hai người ở bên nhau thật sự rất đẹp đôi._ nhỏ quay người lại phía hai người với ánh mắt và nụ cười không có chút gượng ép nào.
Có lẽ Huệ đã hiểu ra phần nào và tạm chấp nhận mọi chuyện như đã an bài…
XIN DỪNG CHƯƠNG TẠI ĐÂY, HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT.
THANKS …