Chị - Vợ Của Tôi

Chương 31

Chương 25: Hồi hương
 Chuyến xe lăn bánh đưa hai người rời xa khỏi thành thị tấp nập, rời khỏi trốn ồn ào đông đúc về với những núi non hùng vĩ, về với những đám mây che khuất lưng đồi, về với những chiều biển mây bao trùm cả một thung lũng rộng lớn. Đi qua đoạn đường đèo treo leo dài hơn 20 km chìm trong mây và sương mù quanh năm, trước mắt hai người là một thung lũng hiện ra với những cánh đồng xanh ngát, ở giữa là trung tâm thị trấn và một dòng suối uốn lượn xuôi dòng về tận phía xa chân trời bao la.



  Chưa bao giờ hai người lại thấy quê hương mình đẹp đến vậy. Vén rèm cửa xe sang một bên nó khẽ lay nhẹ vai chị rồi chỉ tay về hướng cửa kính xe…

- Oa đẹp quá anh nhỉ? Quê mình đây phải không anh? _ chị mở to mắt ngạc nhiên kèm theo những cử chỉ đáng yêu như một cô bé gái tinh nghịch làm cho những người ngồi trong xe đều quay lại nhìn.

- Đúng rồi em! Mình sắp về đến nhà rồi…._ nó vòng tay qua kéo chị vào lòng mình, đặt một nụ hôn lên lên môi chị, rồi lại chẳng kìm được lòng mình nó lại vội vã chiếm lấy môi chị.

Mặc cho có vài người xung quanh đang nhìn nó thoải mái thể hiện tình cảm dành cho chị.

Đang say đắm trong những nụ hôn thì chị bỗng nhiên dừng lại làm nó có đôi chút hụt hẫng.

- Anh người khác đang nhìn kìa!!_ chị nói khẽ vào tai nó chỉ đủ để hai người nghe thấy.

- Kệ họ, có ai biết mình là ai đâu._

- Ai như anh không? Không biết ngại là gì hết.

- Anh mà giống ai thì không phải anh nữa rồi.

- Lẻo mép….

  Chiếc xe đỗ vào bến trung tâm thị trấn, kết thúc một hành trình dài với nhiều những cung bậc cảm xúc trái ngược nhau.

Hai người mới bước xuống khỏi xe thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Sư huynh về rồi hả? Thi tốt chứ?_ Anh Quang (công an) đang đứng cạnh chiếc xe máy mỉm cười với chị và nó.

- Anh Quang đổi nghề sang chạy xe ôm rồi hả?_

- Anh cũng đang tính như vậy đây, nhưng mà nghe chừng khó quá! Sư huynh với Tiên lên xe đi anh đèo về._ anh Quang ngồi dịch về phía trước để yên xe rộng hơn.

- Ấy anh, anh là công an biết luật mà còn phạm luật là không được đâu._ nó giả vờ từ chối.

- Anh là dân hình sự, không biết luật giao thông, sư huynh yên tâm lên đi.

  Anh Quang đưa nó và chị về đến nhà thì cũng xin phép về luôn vì có công việc gấp ở cơ quan. Căn nhà thân thương quen thuộc vẫn vậy, cảm giác thật bình yên. Cũng may nhờ có bác Thu chăm nom thường xuyên qua dọn dẹp, lau chùi hàng ngày nên mọi thứ trong nhà vẫn rất sạch sẽ. Đặt balo xuống ghế nó và chị thắp nén nhang lên bàn thờ Mẹ, Mẹ Nuôi, Mẹ Đ và Bố.

- Mẹ chúng con về rồi, con đã hứa con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu. _

Nó quỳ sụp xuống trước di ảnh của mẹ mà nước mắt rơi từng giọt nuối tiếp nhau xuống nền gạch lạnh lẽo. Chị cũng quỳ xuống bên cạnh tựa vào vai nó mà khóc.

- Em vào trong phòng nghỉ ngơi, đi đường xa mệt rồi. Anh ra ngoài chợ mua ít đồ về nấu cơm kẻo tối._

- Dạ! Anh đi rồi về nhanh em đợi.

- Anh biết rồi, em nghỉ đi, ăn cơm xong hai đứa mình sang nhà bác Thu chào hỏi bác ấy cho phải phép…

- Dạ._ chị ngoan ngoãn nằm xuống giường với đôi mắt nâu huyền bí long lanh nhìn theo bóng dáng nó mà lòng ấm áp hạnh phúc.

  Vì là buổi chiều nên ở chợ cũng không có nhiều đồ ăn lắm, nó chỉ mua một vài thứ đơn giản đủ dinh dưỡng về để nấu cho chị ăn lấy lại sức.

- Em ơi dậy ăn tối thôi._ nó lay nhẹ vai chị và không quên đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi chị như mọi khi.

Chị vẫn nằm im như vậy thở đều không có biểu hiện gì là bị đánh thức. Thấy vậy nó lại hôn lên môi chị mỗi lúc một mãnh liệt hơn.

- Hahaha .. haha _ bỗng nhiên chị cười phá lên.

- Anh! Đừng cù em nữa, thôi đừng mà.. hahaha…

- Có dậy không, lại còn giả vờ không nghe thấy người ta gọi nữa hả?? hả? _ nó tiếp tục cù (chọc lét) vào nách và sườn chị.

- Thôi. Thôi mà em dậy đây. Yêu chồng của em quá!_(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện vkl chấm cơm - https://truyen v k l.com) chị bất ngờ vòng tay qua cổ nó víu xuống hôn ngấu nghiến. Nó cũng đáp lại như mọi khi vì chẳng bao giờ nó có thể từ chối nổi đôi môi đầy ma lực của chị.

- Thế có ăn cơm nữa không hả vợ?

- Em nghĩ là không cần đâu vì em hôn anh là đủ no rồi!!!_

- Em nghĩ vậy mà được sao? Mau dậy ăn đi, em mới khỏi ốm ăn nhiều một chút cho béo lên.

- Em béo lên rồi anh chê em xấu thì sao?

- Anh đâu có nói là em ăn cho béo tròn đâu. Em chỉ cần tăng thêm chút nữa cho có da có thịt hơn thôi, anh thích như vậy. Mà thôi không cãi anh nữa, anh nói là phải nghe._ nó làm mặt nghiêm nghị khiến chị suýt nữa thì bật cười.

- Dạ! Em nghe chồng em hết…

- Vậy mới ngoan, anh mới thương.

- Anh bế em ra ngoài ăn cơm nhé?_ chị nói xong vòng tay qua gáy nó, chân vòng qua hông nó khóa chặt.

- Em như vậy thì anh làm sao đứng lên được, nặng lắm._ Nó chống hai tay lên giường rồi dùng chút sức lực nhẹ nhàng đứng lên nhưng giả bộ làm mặt nhăn nhó như nặng lắm.

- Em biết anh giả vờ thôi, mọi khi anh vẫn bế em như vậy còn gì?

- Kệ anh. Chúng ta ra ăn cơm nào___ cứ bước được vài bước nó lại dùng tay bóp mạnh vào vòng ba đẫy đà của chị.

- Anh!!!

- Anh nghe.

- Em nhớ anh._ giọng chị ngọt ngào như rót mật vào tai nó.

- Anh vẫn ở đây với em còn gì? Sao lại nói vậy?

- Em biết, hơn tháng nữa anh mới nhập học nhưng mà em sẽ nhớ anh ngay từ bây giờ. Em sợ phải xa anh lắm!!! em sợ phải ở một mình…_ nước mắt chị dần thấm ướt vai áo chảy xuống ngực nó một dòng ấm nóng.

Nó ôm chị chặt hơn vỗ nhẹ lên lưng chị an ủi. Hôn lên mái tóc thơm ngát đen mượt.

Đặt chị ngồi xuống ghế , nó lấy khăn mùi xoa thêu tên hai người mà chị tặng cho nó ngày xưa lau nhẹ đi những giọt nước mắt còn lại, mắt chị đỏ hoe nhìn nó trìu mến.

- Anh đút cho em ăn được không? Anh sắp đi xa rồi, thời gian còn lại mỗi ngày anh phải làm như vậy cho em để sau này em sẽ đỡ nhớ anh đi phần nào.

- Được rồi anh sẽ làm cho em hết mọi thứ, tắm cho em, nấu cơm, cho em ăn, ngủ cùng, thức cùng em… nói chúng là dành hết thời gian cho em được chưa? Em xem em kìa, hai mấy tuổi rồi mà cứ như trẻ con mới lớn vậy.

- Kệ em… nhanh đút cho em ăn đi_ chị lại ngả vào lòng nó làm nũng..

  Bình minh lên, chị tỉnh dậy sau một đêm đầy ắp những cảm xúc mãnh liệt bằng những nụ hôn và những tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ. Cảm giác bình yên bao trùm cả một không gian lãng mạn. Cơn gió thổi qua ô cửa làm chiếc rèm khẽ đu đưa, mang ánh nắng dịu len lỏi qua khe nhỏ rọi thẳng lên thềm ngực trắng nõn nà, lên những chiếc lông tơ nhỏ li ti. Bất giác chị ưỡn ngực lên cao khi trở mình vươn vai, vô tình những đường cong quyến rũ ấy lại làm cho một thằng con trai sung sức như nó chẳng kìm được mà lao vào chiếm trọn lấy toàn bộ cơ thể chị.

Dù cho bao năm trôi qua, nhưng mỗi cuộc yêu cảm xúc luôn luôn vẫn như vậy, vẫn như những lần đầu, vẫn mãnh liệt và tột đỉnh trong những khoảnh khắc thăng hoa.

Chị là một người con gái luôn mang đến cảm giác bí ẩn cho nó trong mỗi lần gần gũi, khi dịu dàng mơn trớn, khi lại mãnh liệt cuồng dại hoang dã bản năng. Cứ mỗi lần như vậy là chị lại khiến cho nó chẳng thể rời chị ra được…

CÓ THỂ CHƯƠNG HƠI NGẮN, NHƯNG MỌI NGƯỜI CHỊU KHÓ ĐỌC TẠM, HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT.

THANKS…