Chương 24: Vị ngọt nước mắt
“Nắng lên rực rỡ cùng ngàn mây sưởi ấm con tim anh hao gầy
Có tiếng thở đều cùng hơi thở ấm áp lướt qua từng chiếc lông tơ trên khuân mặt nó, cảm giác có vật gì đó quen thuộc đè nặng ở cánh tay phải và trên l*иg ngực. Nó lờ mờ mở hai con mắt nặng trĩu sau hai ngày hai đêm nằm hôn mê trên giường bệnh. Toàn thân nhức mỏi ê ẩm như chẳng phải thân xác của nó.
Cái đầu tiên nó cảm nhận rõ nhất là mùi thơm phảng phất của tóc chị. Mái tóc chị đen mượt chải dài theo những đường cong quyến rũ đến tận gót chân hồng mìn màng. Có lẽ chị đã hết sốt vì nó cảm nhận được làn da mát dịu của chị đang áp vào mình. Khẽ nhích người thật chậm, thật nhẹ nhàng chuyển sang tư thế nằm nghiêng đối mặt với chị, cánh tay trái của nó vòng qua kéo chị vào gần hơn, ôm chặt lấy chị. Đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán chị rồi xuống đến đôi mắt, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ căng mọng.
Chị đẹp như một thiên thần quyến rũ khi ngủ khiến một gã phàm phu tục tử như nó khó mà kìm lòng cho nổi. Lại một nụ hôn nữa nhưng mạnh hơn cố gắng tách đôi môi chị ra, những cái lướt nhẹ qua hàm răng trắng tinh rồi len lỏi vào trong miệng chị. Vị ngọt nơi đầu lưỡi đang trở nên rõ ràng hơn. Mọi thứ, mọi cảm giác ấy nó thấy như đã thiếu đi cả ngàn năm nay.
Cơ thể chị đang phản ứng lại một cánh vô thức và bản năng, môi chị khẽ mấp máy thật chậm rồi nhanh dần, nhanh dần theo nhịp điệu của nó. Bất ngờ chị ôm cổ nó kéo sát lại để những nụ hôn trở nên mãnh liệt và cuồng si hơn. Bàn tay nó lại theo quán tính âu yếm vuốt ve lên những đường cong trên cơ thể chị. Đột nhiên chị nắm chặt tay nó lại khi ngón tay của nó đang nhẹ nhàng kéo khóa váy chị xuống. Nó buông tay ra khỏi vị trí đó hai người lại tiếp tục cho nhau những nụ hôn nồng nàn, đôi tay lại tìm về những đường cong, những nơi quen thuộc. Cho đến khi hơi thở của cả hai trở nên nặng nhọc nó lại một lần nữa đưa tay đến vị trí của chiếc khóa váy với hy vọng là chị sẽ bị cảm xúc làm cho mê mẩn mà không còn kháng cự lại nữa. Nhưng nó đã nhầm, khi tay nó vừa chạm vào chiếc khóa thì tay chị đã nắm chặt lấy cổ tay nó lôi ra.
Anh hư lắm đấy nhé! Mới ốm dậy mà đã như vậy rồi, ở đây là bệnh viện có bao nhiêu người qua lại mà anh dám…! _ chị đánh yêu vào lưng nó mấy cái, cứ một cú đấm là lại có một nụ hôn lên môi nó. Đúng là “vừa đấm vừa hôn”.
Nhưng trong phòng đâu có ai ngoài hai đứa mình?_ nó nhanh như cắt xoay người nằm đè lên người chị với ánh mắt như con hổ đói mồi nhìn chị đăm đăm.
Á! Anh đáng sợ quá!_ chị lấy hai bàn tay che mặt lại để tránh đi ánh mắt như cọp của nó.
Anh thật sự đáng sợ vậy sao hả?|_ nó hôn môi liên tiếp vào mu bàn tay chị..
Bỗng nhiên chị bỏ tay ra để hai đôi môi lại tìm đến nhau một lần nữa. Chúng quyện vào nhau làm tan chảy cả không gian và thời gian rồi lắng đọng lại tạo thành một khoảnh khắc thăng hoa nhất.
Chỉ hôn thôi anh nhé, anh mới tỉnh lại thôi mà. Để về em…..!!!!_ chị định nói điều gì đó nhưng ấp úng lại càng khiến bản tính thích trêu ghẹo chị của nó lại trỗi dậy.
Để em về rồi làm sao? Em nói đi!_ nó cố tình bắt bẻ chị. Nó thấy buồn cười là chị vẫn ngại ngùng khi nhắc đến chuyện quan hệ vợ chồng mà trong khi chỉ có hai người với nhau. Có lẽ do chị là con gái nên không mạnh dạn được như nó.
Anh! Anh toàn bắt nạt em thôi… Mà anh, à không chồng ơi! Em yêu anh…._ chị bỗng ôm nó thật chặt rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ con làm nó không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nó đã nghĩ có khi nào nó làm gì sai hay sao mà chị lại khóc to như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải, nếu mà nó làm sai thì chị đã không nói câu Em yêu anh và ôm nó chặt như vậy.
Nín đi sao lại khóc. Anh sai chuyện gì thì anh xin lỗi em…
Chị chẳng nói gì mà cứ khóc, nhịp độ như càng tăng lên cao hơn.
Cảnh tượng này ai không biết mà nhìn thấy chắc họ sẽ nghĩ nó đang dở trò đồϊ ҍạϊ với chị mất, khi cả hai đang trong tình trạng trai trên gái dưới, chị lại đang khóc to nữa.
Vợ ơi nín đi, không người ta thấy lại bảo anh ăn hϊếp em thì sao.
Kệ , em không biết…_ giọng chị nghẹn nghẹn vang lên kèm theo những tiếng nấc khi chị cố kìm nén những giọt nước mắt.
Nín đi em. Anh xin lỗi vì làm em khóc. Trước đây anh đã hứa như vậy mà bây giờ…_ giọng nó trầm xuống với đôi mắt ngấn lệ tràn ra hai khóe mắt rơi vào môi chị một vị mặn đắng…
Chị khẽ mở môi nuốt từng chút một để những giọt lệ ấy len lỏi vào trong tìm đến trái tim mình. Nó cúi xuống hôn lên mắt chị rồi cũng làm như chị. Chỉ có điều khác chăng là vị nước mắt của chị là vị ngọt của hạnh phúc, vị ngọt của niềm vui bất tận.
Anh có biết vị nước mắt của em nghĩa là gì không?_ chị nhìn vào mắt nó với đôi mắt long lanh ánh lên sự chờ đợi.
Có anh biết chứ! Đây là vị của hạnh phúc…
Thế mà sao của anh lại có vị mặn?
Vì anh nghĩ mình đã làm sai chuyện gì đó nên em mới khóc.. Anh xin lỗi!!!
Không! Anh nên biết là dù anh có làm gì thì em vẫn hạnh phúc. Em chấp nhận hết…
Đừng bao dung với anh và yêu anh vô điều kiện như vậy. Em cũng phải sống và nghĩ cho bản thân mình nữa chứ.
Làm cho anh, nghĩ cho anh tức là cho em rồi, em không cần nữa…
Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao em lại khóc???
Bác kể hết cho em rồi, chuyện anh bị sốt cao mà vẫn chăm lo cho em rồi cứ như vậy mà đi thi… Còn chuyện trước đây anh xuống Hà Nội đi đánh nhau giải chui lấy tiền, bị đánh cho bầm dập hết cơ thể khiến bác Hương phải lo lắng. Vậy mà trước đây anh đưa tiền cho em mà em cứ tin lời anh, là số tiền thưởng thi đấu giải thầy chia cho. Em ngốc quá!
Anh xin lỗi. Vì anh thương em vất vả nên mới vậy. Nhưng mà đâu phải đánh nhau, là thi đấu.
Em cấm từ nay không còn chuyện đấy nữa đâu nhé. Cả chuyện thi hôm trước nữa, anh ốm như vậy sao không bỏ đi, rồi nhỡ anh có mệnh hệ gì thì em và con… à em biết sống sao?_ chị vội lấy tay che miệng lại vì lỡ nói nhầm.
Em. Em nói gì cơ? Em và con hả? Vậy là em có con hả?_ mặt nó hớn hở mừng thấy rõ…
Không phải, em không có, em nói nhầm thôi. Em đang đến kỳ mà làm sao có được.
Vậy mà… thôi không sao, bây giờ chưa nhưng sau này sẽ có.. hihi.
Một ánh mắt luôn dõi theo hành động khi nãy của hai người, nước mắt lưng chòng rơi xuống nền nhà lạnh tanh mà không thể tan đi. Hoa đứng ngoài phòng bệnh nhìn qua khe cửa chứng kiến cảnh chị vào nó âu yếm nhau tràn đầy tình cảm. Đôi vai cô bé run run, lấy tay che đi đôi môi đang mếu máo ướt nhẹp vì nước mắt. Có lẽ mặc dù biết Nó và chị yêu nhau rất nhiều, nhưng chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi khiến Hoa đau lòng. Chỉ là cô bé yêu thầm nó thôi. Hoa là một cô bé xinh xắn, dịu dàng, học giỏi, ngoan ngoãn, biết làm việc nhà giúp mẹ, nhiều cậu cũng tán tỉnh nhưng cô bé không ưng ai nổi.. vì trong tim Hoa đã có một người là Nó..
Hoa con làm gì mà đứng ngoài này, sao không vào trong? _ bác Hương từ ngoài hành lang bệnh viện đi vào thấy con gái mình đang đứng ở trước của phòng liền hỏi.
Con. Dạ không có gì, con… ưhhh.._ Hoa đưa đồ cho mẹ rồi ôm mặt chạy vội ra ngoài khuân viên bệnh viện..
Con bé này sao lại? Khổ thân con bé yêu nhầm người.._ bác thở dài rồi lắc đầu nhìn theo bóng cô con gái.
Lúc này nó và chị đã biết sự hiện diện của nhỏ Hoa và bác Hương đứng ngoài cửa phòng bệnh. Nó là thằng tinh mắt nên đã sơm nhận ra sự có mặt của hoa, nhưng nó mặc kệ mà vẫn làm những hành động như vậy là để nhỏ không còn nuôi mộng hão huyền nữa.
Hai đứa dậy rồi hả?_ bác từ ngoài mang theo đống đồ, nào hoa quả, quần áo, thức ăn đầy cả hai cái giỏ xách.
Dạ cháu dậy rồi bác ạ. Cũng may nhờ bác, nếu chỉ có mình Tiên chắc cô ấy không biết làm gì nữa cả.
Cháu cứ nói vậy. Đàn bà như bác và Tiên thì chuyện chăm sóc nó thành bản năng rồi.
Hoa có sao không bác?_ chị đỡ bác ngồi xuống ghế rồi hỏi.
Nó không sao. Khổ thân con bé, lần đầu tiên bác thấy nó nữ tính như vậy với một đứa con trai, vậy nhưng lại nhầm đối tượng. Rõ khổ. Nói thế thôi nhưng bác cũng mừng vì nó biết chọn người để thích._ bác cố nở nụ nười chủ yếu là để tự an ủi mình….
Cháu xin lỗi bác…
Trời cháu lạ vậy, thôi bỏ đi, mà cháu thấy khỏe chưa?
Cháu khỏe lắm, làm thủ tục xuất viện đi bác, cháu thấy khó chịu khi nằm trong này quá.
Anh nằm đấy theo dõi xem thế nào đã//
Anh ổn rồi mà, đấy xem này…_ nó đứng phắt dậy khỏi giường định đi lại vài vòng thể hiện, nhưng mới định bước đi bước đầu tiên nó đã gục xuống sàn nhà vì đôi chân tê buốt khó cử động…
Ui cha, sao tê hết chân vậy…_ nó nhăn mặt bất lực.
Anh. Anh có sao không? Do anh nằm lâu quá không vận động gì nên nó tê chân chút thôi. Lên đây em xoa dầu cho là khỏi thôi._ chị và bác chật vật đỡ thân hình vạm vỡ của nó lên giường…
Thôi cháu cứ ở đây nốt hôm nay rồi mai làm thủ tục xuất viện. để bác đi gọi bác sĩ sang kiểm tra.
Dạ. cảm ơn bác…
Hai người trông theo bóng dáng người phụ nữ hiền hậu ấy mà trong lòng thương cảm lắm. Hình dáng mẹ Nuôi như ẩn hiện trong người phụ nữ ấy làm cả nó và chị như thấy thân thiết như người một nhà.
Anh ơi em nhớ mẹ! _ giọng chị nhỏ lại, đôi vai khẽ run lên rồi chị ngả hẳn đầu vào ngực nó mà thút thít..
Anh hiểu mà. Anh cũng như em vậy thôi. Lần đầu gặp bác anh cũng giật mình vì hai người giống nhau.
Vâng…._
Tiếng xào nấu vang lên theo nhịp điệu của người đầu bếp xinh đẹp như một bản tình ca lãng mạn và người khán giả là nó và hai mẹ con bác Hương. Lần đầu tiên chị được đeo tạp dề mà cũng ra dáng vợ hiền đảm đang lắm. Đôi tay chị thoan thoát thái củ cải thành từng miếng nhỏ đều nhau. Rồi lại nhanh tay đảo thức ăn trên bếp một cách cũng đầy chuyên nghiệp. Nhỏ Hoa ngồi cạnh mẹ mà mắt không ngừng mở to hết cỡ để chiêm ngưỡng tài nấu ăn của chị. Bác Hương thì cứ gật đầu lia lia tỏ vẻ thích chí rồi quay sang con gái vỗ vai nhẹ mấy cái.
Tiên khéo tay quá nhỉ? Bác chắc cũng không làm được như cháu đâu?
Bác khiêm tốn rồi ạ! Cháu còn ít tuổi làm sao mà nấu ngon như bác được…_ chị nở một nụ cười hiền hậu giữa khuân mặt lấm tấm mồ hôi. Chẳng phải suy nghĩ gì, nó vội lấy khăn mùi xoa nó thường hay mang đi để lau mồ hôi cho chị. Nó vô tư thể hiện tình cảm dành cho chị ngay trước mắt hai mẹ con bác Hương. Nhỏ Hoa chắc cũng đã chấp nhận được phần nào nên nhỏ cũng không bỏ đi mà chỉ ngồi im một chỗ.
Nhìn hai đứa hạnh phúc như vậy bác cũng thấy vui lây._ bác Hương cười mà híp cả hai đôi mắt lại, một hình ảnh nữa lại khiến nó và chị lại nhớ đến mẹ…
Bác. Cháu có một thứ muốn cho bác xem…_
Gì vậy Hoàng? _ bác Hương tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
Bác đợi cháu lên phòng lấy đã ạ!_ nó chạy vội lên tầng hai rồi vội chạy xuống lại dưới phòng ăn.
Chị đã tạm dừng việc nấu nướng rồi ngồi xuống cạnh bác Hương. Nhỏ Hoa cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Dạ đây bác ạ!_ nó đưa tấm ảnh Mẹ nuôi, chị và nó cùng chụp chung đưa cho Bác xem…
Cái này? Cái này là sao? Sao mà giống…. giống bác đến vậy? _ bác Hương mặt biến sắc nhanh chóng khi nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh giống với mình, tuy không thật sự giống như hai chị em sinh đôi , nhưng những đường nét trên khuân mặt rất là giống.
Lần đầu tiên thấy bác cháu xuýt chút nữa đã gọi mẹ. Hai đứa bọn cháu mồ côi dựa vào nhau mà sống đã mấy năm nay, thèm được một lần nữa gọi mẹ mà cũng không thể. _ nó lại rơm rớm nước mắt khi những ký ức buồn lại ùa về.
Bác hiểu mà. Nếu muốn thì hai cháu cứ gọi bác là Mẹ cũng được, bác cũng vui lắm nếu có thêm hai đứa con ngoan như vậy mà không mất công đẻ ra và nuôi chúng lớn. Bác lãi to còn gì?__ bác cố gắng pha trò để cho không khi bớt u buồn đi.
Dạ. Vậy chúng con xin cảm ơn mẹ._ chị ôm lấy bác Hương ngả đầu vào vai bác như ngày trước vẫn hay làm với mẹ.
Nó hiểu được cảm giác của chị bây giờ, nhìn khuân mặt hạnh phúc của chị là nó biết chị đang vui lắm. Không muốn làm mất khoảnh khắc hạnh phúc của hai mẹ con nó lặng lẽ đeo tạp dề vào rồi tiếp tục thay chị nấu nốt số bữa cơm cuối cùng trước khi hai người trở về quê. Nó và chị đã lưu lại đây quá thời gian dự tính trước đó khá nhiều.
Chiều nay hai đứa về rồi chừng nào xuống đây?_ mặt bác Hương đăm chiêu buồn bã, nhỏ hoa cũng vậy.
Dạ khi nào nhập học thì cháu lại xuống bác ạ!
Đấy mới đấy thôi mà quên rồi, mẹ!
Dạ cháu quên, à con quên….
Anh đấy vậy mà cũng quên được. Bác ăn đi ạ…..ơ_ chị ngơ ngác khi nhận ra mình nhầm mà ngay trước đó mới nói nó xong.
Haha em thấy chưa, em cũng nhầm đấy thôi?
Hai đứa thôi nào ăn đi cho no bụng lên xe đỡ đói, đồ ăn ngoài đường không đảm bảo…
Dạ._ nó và chị nhìn nhau chỉ biết cười trong hạnh phúc.
Chuyến xe rời bánh đưa hai đứa con của rừng núi về với quê hương, có những giọt nước mắt bịn rịn, có những cái ôm, cái nắm tay xiết chặt vào nhau không muốn xa.
Và ở một khóc khuất nào đó, một cô gái đưa ánh mắt dõi theo nó và chị khi hai người dành cho nhau những cử chỉ yêu thương ân cần nhất.
“Thì ra Hoàng đã có người mình yêu, còn Hằng phải sống sao đây”
XIN DỪNG CHƯƠNG TẠI ĐÂY.
XIN NHẮC LẠI, CỨ MỖI 1 CHƯƠNG ĐĂNG LÊN LÀ MÌNH ĐỔI MỘT ẢNH MỚI
THANK SO MUCH