Chị - Vợ Của Tôi

Chương 29

Chương 23: Tất cả là vì em (tt)
- Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?_ nó ngơ ngác nhìn khắp căn phòng màu trắng toàn mùi thuốc.

- Em là Hằng thi cùng phòng với anh đó.

- Sao tôi lại ở đây?

- Anh bị ngất chỗ phòng thi được đưa vào đây, mọi người về hết rồi còn mình em ở đây với anh đợi cô quân y đến xem._ Giọng cô ấy nhẹ nhàng ngọt ngào như rót mật vào tai khiến nó bị thu hút đôi chút.

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- 11 giờ rưỡi rồi anh!

- Thôi chết tôi phải về . Cảm ơn Hằng nhé...

Nó vội vàng xỏ đôi giày rồi chạy một mạch về nhà mà không để ý giấy tờ thi bị rơi trên giường bệnh, với nó bây giờ chị là tất cả, nó lo cho chị đang ốm đau.

- Người gì đâu mới ốm dậy đã chạy ngay được... Ủa mà.. Anh ơi. Anh gì ơi, giấy tờ của anh này... _ nhưng không kịp nữa nó đã chạy ra khỏi cổng trường từ lúc nào...

Nó thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa khắp cơ thể mở cửa chạy vào nhà mà không thèm để ý lấy xung quanh có ai hay không.

- Á -- Choangggg,,,-_ một tiếng kêu thất thanh và một tiếng vỡ đanh tai...

Cảm giác dưới tấm thân lực lưỡng của nó là thứ gì đó mềm mại, đặc biệt là mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ... Nó giật mình nhận ra đang đè lên nhỏ Hoa làm con bé ngượng ngùng đỏ hết mặt. Má hai người áp vào nhau, cả nó và nhỏ cùng quay mặt đi hướng khác nhưng bằng cách nào đó hai đôi môi vô tình quệt qua nhau. Con bé giật mình khẽ co rúm lại, nó cảm nhận được nơi l*иg ngực con bé trái tim đang đập loạn nhịp lên vì cả thân thể nặng nề của nó đang đè lên con bé. Nhận ra sự tình có vẻ không ổn nó lấy hết sức vực cái thân dậy thoát khỏi tình huống dễ bị hiểu lầm.

- Hả? Chết anh xin lỗi Hoa nhé, tại anh vội quá nên va phải em. Anh xin lỗi._

Nhỏ chắc vì xấu hổ nên vội vàng đứng dậy chạy tút vào trong phòng riêng. Nó nhìn theo mà thấy có lỗi với nhỏ, nó lắc đầu ngao ngán -" Lại một người con gái phải khóc vì nó nữa sao?"

Nó là thằng tinh ý nên nhận ra chuyện nhỏ Hoa thích mình từ cách đây hơn một năm, khi nhỏ 15 tuổi lần đầu gặp nó. Nhưng do nhỏ biết nó đã có chị nên nhỏ không dám thổ lộ hay có những biểu hiện ra bên ngoài.

Nó lên đến phòng thấy chị vẫn nằm mê man trên dường, bên cạnh là bác Hương đang lau tay cho chị..

- Cháu về rồi ạ! Bác ơi Tiên đỡ chưa bác? _

- Con bé cũng đỡ nhiều rồi nhưng chưa chịu dậy, chắc nó mệt quá. Mà cháu sao rồi?

- Dạ cháu làm tốt bác ạ!

- Bác hỏi bệnh của cháu cơ mà?

- Dạ cháu đỡ nhiều rồi bác ạ! bác đừng lo._ nó nói vậy để cho bác yên tâm hơn mà chăm lo cho chị.

- Thật không đấy? Để bác xem lại._

- Thôi bấc cháu ổn mà.

- Trời sao vẫn nóng thế này, mà mồ hôi ra nhiều vậy?

- Tại cháu chạy về với cả nắng nóng nên mới vậy. Cháu đi thay đồ đã phiền bác nom Tiên hộ cháu một lát nữa.

- Thôi cháu thay xong thì xuống nhà ăn cơm trước rồi chiều đi thi.

- Vậy cháu cảm ơn bác, bác cũng xuống ăn đi không qua bữa mất ngon bác ạ?

- Rồi.. Cháu đi đi..

Nó buông tay chị ra không quên đặt một nụ hôn lên trán chị rồi lấy đồ thay.

- Thôi chết giấy tờ của mình đâu hết cả rồi? _ nó lục túi quần áo bẩn mặc sáng nay mà không thấy giấy tờ đâu hết.

- Không lẽ rơi ở phòng quân y? Vậy chiều lên sớm tìm thử..._ Nghĩ vậy là nó yên tâm mà làm việc khác.

Chiều nó lại đi thi với cái thân xác dường như chẳng còn là của nó nữa, Nó uống thuốc mà hầu như chẳng có tác dụng gì.

Nó nhanh chóng chạy về hướng cổng trường phía trước, bất ngờ có một bàn tay kéo nó lại.

- Anh Hoàng ơi em Hằng đây ạ!_ Khuân mặt xinh đẹp thoát tục và đôi mắt to tròn đen láy ấy đang nhìn nó rồi nở một nụ cười khiến lòng người chao đảo.

- À Hằng hả? Mình đang vội nói chuyện sau nhé._ nó tính chạy đi tiếp thì Hằng gọi lại.

- Anh Hoàng sáng nay anh quên giấy tờ này.

Nó nghe nhỏ nói mà như chết đuối vớ được cây chuối mừng rỡ ra mặt.

- Hả? Cảm ơn Hằng._ Nó lại như mọi khi hay làm với nhỏ Huệ bạn thân của nó là véo mũi nhỏ một cái khi có chuyện vui. Nhưng lần này khác ở chỗ đây là Hằng cô gái nó mới gặp được hai lần chứ không phải nhỏ Huệ đứa bạn tri kỷ của nó...

Lúc sau nó mới giật mình nhận ra điều mới làm với Hằng hơi thái quá..

- Ấy chết xin lỗi Hằng mình nhầm. Xin lỗi._ nó rối rít như người mắc tội lớn. Còn Hằng cũng không khá hơn là bao khi mặt Hằng cũng ngạc nhiên và đỏ ửng lên cả hai má.

- Không. Không có gì cả! _ Hằng ấp úng làm nó lại càng bối rối.

- Thật sự mình xin lỗi...

Rồi môn thi thứ hai cũng trôi qua trong êm đẹp, nó rất tự tin vào khả năng của mình. Chẳng cần phải ôn thi đại học như những người khác vì đa số những kiến thức trong đề thi nó nằm lòng hết.

Bỗng nhiên bao nhiêu ánh mắt của đám thí sinh nhìn theo nó khi đi bên cạnh nó là Hằng, một cô gái xinh đẹp nổi bật hơn tất cả. Với nó cái cảm giác này quá bình thường vì trước đây nó và chị cũng như vậy. Chỉ có Hằng chắc không quen nên ngượng ngùng cúi mặt đi nép sau lưng, túm lấy tay nó. cảnh tượng như vậy lại càng khiến mọi người hiểu lầm rồi xì xào bàn tán...

- Hằng đừng như vậy, thẳng người mà đi.

- Em ngại lắm, mọi người cứ nhìn….

- Mình có gì đâu mà ngại. Hằng đẹp nên người ta nhìn thôi!

- Anh vẫn nóng như vậy hả? _ Hằng ngượng ngùng hỏi nó.

- A mình đỡ rồi, cảm ơn Hằng đã quan tâm... Mình về đây, tạm biệt hằng.

- Vâng em chào anh! Anh ở gần đây hả?

- À mình ở ngõ phía trước, thôi Hằng về nhé.

Nó lại chạy về với chị người mà khiến nó lo lắng từng phút từng giây. Phái xa kia có một ánh mắt mộng mơ dõi theo nó cho đến khi nó khuất sau con ngõ nhỏ

.. Chỉ nốt ngày mai nữa thôi là nó sẽ được ở cạnh chị chăm sóc cho chị.

Nó khẽ mở cửa bước vào sợ chị sẽ tỉnh dậy, chị ngồi trên dường phờ phạc, xanh xao nhưng vẫn rất xinh đẹp, thấy nó vào chị mùng rỡ vội lao tới ôm trầm lấy nó..

- Anh về rồi. Em nhớ anhh...._ chị ôm chặt nó mà khóc

- Anh cũng nhớ em, nhớ cái này nữa._ Nó hôn lên môi chị một cái rồi hai ánh mắt lại nhìn nhau đầy yêu thương. ]

Như hai thỏi nam châm hai người quấn vào nhau bằng những nụ hôn cháy bỏng cuồng si. Nó luống cuống khóa trái cửa lại rồi tiếp tục trao cho nhau những cảm xúc thăng hoa nhất...

Hai người bất đắc dĩ rời nhau ra vì chị đang mệt lại hôn nhiều khó thở.

- Em vậy thôi, em đang mệt không nên hôn nhiều để còn thở nữa chứ?

- Em không biết. Em muốn, em nhớ anh. Anh biết em tỉnh dậy mà không thấy anh em buồn lắm không..._ chị nói trong khi vẫn thở gấp gáp rồi lại lao vào nó như một con hổ khát mồi.

- Em... _ nó chưa kịp nói gì thì chị đã chiếm trọn lấy môi nó.

T hời gian lặng lẽ trôi theo những nụ hôn nồng nàn bất tận. Nụ hôn dài nhất của hai người từ trước đến giờ.

Bất ngờ chị rời nó ra khuân mặt lo lắng:

- Anh sao người anh nóng thế này?

- Anh đâu có sao. Tại em sốt nên sờ vao anh mới thấy như vậy, anh bình thường mà._ nó giấu chị.

- Anh không được giấu em đâu.

- Anh không. mà e không hỏi anh có thi được hay không sao?

- Em biết anh sẽ làm được nên em hỏi chỉ thừa thôi..

- Cảm ơn vợ của anh. Yêu Em lắm... thôi đi ngủ đi anh đi xuống nấu cháo cho em, ngủ từ hôm qua chưa ăn gì rồi.

- Không anh phải ở đây với em, không đi đâu hết, cháo bác nấu cho rồi._ chị ôm lấy nó giữ lại không cho nó bước ra khỏi phòng. Cái điệu bộ nhõng nhẽo của chị luôn làm nó phải chiều theo.

- Nhưng bác nấu có hợp khẩu vị của em không?

- Em đang ốm mà có cháo ăn là quý lắm rồi. Hợp hay không em cũng ăn hết.

- Vậy anh ở cùng em. _ nó bế chị trên tay rồi đặt chị xuống giường nhẹ nhàng.

Nó ôm chị rồi chìm vào trong giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi vật lộn với bệnh tật ốm đau.

Nó tỉnh dậy khi có một bàn tay lay nhẹ vai nó...

- Hoàng cháu dậy ăn cơm đi còn uống thuốc nữa, chứ bác thấy cháu còn ốm nặng hơn Tiên rồi đấy._ bác Hương tỏ rõ sự lo lắng khi sờ vào cơ thể nóng ran của nó.

- Ấy bác nói nhỏ thôi kẻo Vợ cháu nghe thấy cô ấy lại thêm lo..

- Không sao Tiên ngủ rồi. Nhanh xuống nhà đi.

- Dạ bác.

Nó cố nuốt hết bát cơm rồi lại lê cái thân xác nặng nhọc lên với chị. Chưa bao giờ nó thấy mình bất lực yếu ớt như vậy... nó nhanh chóng chìm sâu vào trong giấc ngủ sau nụ hôn nhẹ lên môi chị.

Sáng hôm sau nó lại tỉnh giấc với cái đầu quay cuồng đau nhức, với thân xác uể oải như đi mượn của ai đó. Chị đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn say sưa trong giấc ngủ êm ấm.

- Một buổi sáng này nữa thôi, đợi anh nhé? Yêu em..._ nó khẽ thì thầm vào tai chị.

- Em cũng yêu anh..._ chị làm nó giật mình khi nói như vậy rồi bất ngờ ôm nó hôn ngấu nghiến.

- Đây là nụ hôn để chúc anh thi tốt.

- Sao ít vậy?

- 5 phút mà anh còn kêu ít nữa hả? Em đang ốm không hôn được nhiều, khi nào khỏi về nhà em sẽ đền bù cho anh...

- Anh nói vậy thôi, anh biết mà. Anh đi thi đây vợ ở nhà ngoan nhé?

- Dạ!!!

Chị nhìn theo nó kèm nụ cười hạnh phúc nở rộ trên đôi môi căng mọng vì mới bị nó hành hạ khi nãy.

Nó nhìn lên cánh cổng cao của trường hồi tự hứa với lòng mình:

-" Em yên tâm anh sẽ làm được tất cả vì em"..._ nó tự tin bước vào mà không quan tâm đến bệnh ngày càng nặng.

- Anh Hoàng.

- Ơ Hằng. Hằng đến sơm nhỉ?

- Em đến sớm để chủ động thời gian hơn. Còn anh?_

- À mình cũng vậy!

- Anh ốm như vậy sao còn đi thi?

- Vì bản thân và cũng là vì một người quan trọng nhất với mình…_ nó trầm tư không như mọi lần nói chuyện làm Hằng nhìn nó đăm đăm tỏ vẻ thắc mắc nhưng Hằng cũng không hỏi gì thêm nữa.

- Dừng lại ở đây thôi, mình có việc phải sang kia một lát, Hằng đi trước đi.

- Vậy Hằng đi trước… Hẹn gặp Hoàng sau.___Nó cố tình giữ khoảng cách với Hằng để tránh những điều đáng tiếc ngoài ý muốn xảy ra.











Tiếng chuông báo hiệu vang lên, nó cầm bài thi cố lê đôi chân nặng nhọc lên nộp cho giám thị rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thi để về với chị.

Đường phố bỗng trở nên vắng vẻ chẳng còn tiếng xe cộ qua lại, nó chỉ nghe được tiếng thở nặng nề và tiếng nhịp đập của tim mình càng lúc càng yếu dần đi. Đầu óc quay cuồng đau nhức như có cả ngàn cân đè lên. Nó đẩy cánh cổng bước vào nhà khi những giới hạn chịu đựng dường như đã đến đỉnh điểm. Đôi bàn tay run run cố vặn mở cánh cửa phòng:

Tiên. Anh…_ thế rồi nó gục xuống khi chỉ vừa kịp nhìn thoáng qua khuân mặt của chị.

Anh. Anh ơi sao thế này.

Hoàng ơi tỉnh lại đi cháu ơi.. Hoa đâu con, gọi xe cấp cứu nhanh lên con…

Anh ơi…_ chị ôm lấy nó khóc ngất lên từng hồi đau đớn.

Em đừng khóc…_ nó cố gượng để lấy bàn tay yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào để chạm vào má chị.

Không em không khóc đâu anh._ chị vội nắm lấy tay nó áp vào má mình rồi hôn lên tay nó mà khóc. Bàn tay nó ướt đẫm nước mắt của chị.

Anh không sao đâu, đừng lo._

Em biết mà, chồng em không sao đâu… Anh ơi, Anh ơi.. nhìn em đi anh…anh….

Nó hoàn toàn chìm vào trong cơn mê, trong vòng tay ấm áp của chị.

XIN KẾT THÚC CHƯƠNG TẠI ĐÂY, THANK SO MUCH