Chị - Vợ Của Tôi

Chương 28

Chương 22: Tất cả là vì em
Lang thang trên mạng từ sáng đến giờ mà không nghĩ ra cách để vào đề chương. Như mọi lần là miêu tả quang cảnh, phân tích một câu nói hay một ý nào đó, đôi khi là diễn tả nội tâm theo một áng văn mĩ miều hoa lá. Vậy thế thôi chương này xin được vào đề theo kiểu khác vậy.

Người ta nói cảm xúc đầu tiên làm nên một tác phẩm trọn vẹn. Nếu nói TỰ TRUYỆN _ HỒI KÝ chỉ cần viết ra (kể ra) là xong mà không cần cảm xúc để viết là hoàn toàn sai.

Thực sự thì một câu truyện nào được gọi là Hồi Ký hay Tự Truyện để mà thu hút khán giả cần phải có những câu văn lôi cuốn, những mỹ từ thêm vào mới ra cái gọi là "TRUYỆN" được. Tất nhiên là không làm ảnh hưởng hay cường điệu hóa quá mức các tình huống xảy ra. Nhất là chuyện mang tính ngôn tình như truyện của mình đây thì càng phải có.



Nó và chị nắm tay nhau bước thật chậm trên con phố với những ánh đèn màu lung linh. Dưới những bước chân mặt đường vẫn nóng ran sau một ngày nắng gay gắt. Chiếc xe máy lao vυ't qua làm mái tóc chị bay lên nhẹ thàng, ai đó ven đường chợt ngẩn ngơ khi mắt họ đã lạc trôi vào dòng suối tóc mộng mơ. Nó nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc vô tình vướng trên má chị thật ân cần, một cái hôn thật nhẹ lên trán chị trước ánh mắt ghen tị của những cô gái xung quanh.

Chị hạnh phúc ôm lấy cánh tay rồi tựa đầu vào vai nó, hai người hạnh phúc bước đi trong làn gió mát nhẹ đưa.



- Anh! Em lo quá, mai anh đi thi rồi._ chị vẫn tựa đầu vào vai nó mặt hiện lên nỗi lo âu..

- Anh nói là sẽ đỗ mà, em yên tâm đi, nghĩ nhiều mệt lắm._ nó ôm eo chị quay người chị đối mặt với mình rồi nhìn âu yếm vào mắt chị.

- Em lo là vì anh không được đi ôn như người ta mà toàn tự ôn ở nhà thì khó lắm._ chị khẽ nép mình vào ngực nó thủ thỉ.

- Anh biết mình làm được mà em. Phải luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào anh, anh mới đủ động lực làm tốt mọi chuyện được. Em mà như này anh lại càng lo hơn._

- Em xin lỗi. Em tin anh. Em tin anh...._ chị xiết tay chặt hơn vào tấm lưng vạm vỡ.

- Á. Cẩn thận đau anh!!!_ nó nhăn mặt đau đớn.

- Anh, anh sao vậy?_ mặt chị biến sắc hiện lên sự lo lắng mà không biết nó bị sao?

- Anh đau lưng quá..._

- Sao vậy được? Anh trêu em?_ chị hiểu rõ về cơ thể nó nhất nên chị cho rằng nó giả vờ đau để trêu mình vì chị xiết tay đâu có mạnh lắm.

- Em xem này_ Nó quay lưng lại rồi vén áo lên cho chị xem.

Chị giật mình há hốc mồm khi trên tấm lưng của nó là những vết cào cấu còn đang đỏ hỏn chưa kịp khô hết.

- Đấy, em còn nói anh trêu nữa đi.

- Nhưng sao lại như vậy?_ mắt chị lại rươm rướm.

- Còn hỏi nữa hả? Tại em cả đấy!!!!!!._ nó thở dài ra mấy hơi.

- Em xin lỗi! !! Tại em không ....._ tay chị run run chạm vào từng vết cào xước trên lưng nó.

- Em khóc đấy à? Anh có sao đâu mà khóc.

- Em nhìn thấy những vết xẹo cũ nên khóc chút thôi. Ngày ấy anh vì em mà chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu vết thương hành hạ, thế nên sau này dù anh có làm gì đi nữa em vẫn sẽ yêu anh vậy thôi.

- Dù anh có phản bội em phải không?

- Vâng! Dù anh có phản bội em đi nữa, em vẫn sẽ yêu anh không oán trách.

- Em hâm quá. Khi đấy anh không còn xứng với tình yêu của em thì em nên tát vào mặt anh rồi bỏ anh đi mới phải. Tội gì mà chịu khổ đau?_ Nó cầm lấy hai tay chị rồi tát vào mặt mình thật mạnh làm chị không kịp rụt tay lại.

- Anh. KHông.... So với những gì anh vì em mà phải chịu đựng thì dù anh có làm gì đi nữa, những đau đớn mà em phải nhận cũng không đền đáp lại được.

- Em ngốc quá... Em yên tâm đi, anh không như vậy đâu. Em hiểu anh màn phải không?

- Dạ.



Đoạn đường dần yên ắng lại, không còn những tiếng xe ồn ào huyên náo khi những bước chân của đôi tình nhân đang hạnh phúc đi gần khuất về nơi cuối phố. Rồi thành phố chìm vào màn đêm khi những đám mây mang mưa đến giăng kín mọi ngóc ngách của Hà Nội.

Hai người trú mưa dưới một điểm dừng xe buýt vắng vẻ, cùng nhau ngắm mưa, dành cho nhau những hơi ấm, những nụ hôn nồng nàn ướŧ áŧ.

Nó tiếc nuối khi miễn cưỡng phải rời đôi môi căng mọng của chị, khi đôi môi và hơi thở chị nóng ran bất thường.



- Em nóng quá này.._ nó lo lắng cho chị.

- Em không sao! Mình..._ """hắt xì""...

- Đấy còn không sao nữa, Cả ngày đi nắng tối lại bị mưa nên ốm là phải.

- Anh ơi em lạnh._ nó ôm chặt lấy chị mà lòng lo lắng khôn nguôi.

- Cố chịu em nhé,._ nó cởi hết hai áo đang mặc trên người, cả áo khoác jean và áo sơ mi trắng chùm lên người chị.

- Anh mặc vào đi không ngày mai lại ốm không thi được đâu....

- Anh không sao, anh khỏe lắm không ốm được đâu. nhanh lên anh cõng về.

- Nhưng mà anh!!!

- Không nhưng gì hết, em nghĩ đi em mà bị làm sao anh có sống nổi không?

- Dạ.._ rồi chị cũng chấp nhận để nó cõng về, chị biết dù có nói thế nào cũng không lại được với một thằng cứng đầu như nó.



Chỉ chờ có vậy là nó cõng chị phi thẳng một mạch về nhà bác Hương.

Đến cổng nó cuống cuồng lấy chìa khóa trong túi ra mở, mưa mỗi lúc một dày thêm, chị thì càng lúc càng nóng lên. Thoáng chốc mất bình tĩnh vì tìm mãi không ra chiếc chìa khóa đúng, nó đấm thật mạnh vào cổng nhà tạo thành một tiếng động lớn.

Thật nhanh sau đó nó lấy lại bình tĩnh rồi mở khóa cổng cõng chị vào trong nhà..



- Cố chịu em nhé, về đến nhà rồi_ nó quay san sờ vào trán nóng ran của chị mà lòng bất an.

- Hoàng, Tiên bị sao thế?_ bác Hương đang ngồi xem tivi thấy nó vội vã cõng chị đi vào không khỏi lo lắng.

- Dạ vợ cháu cô ấy bị mưa nên cảm, sốt nóng lắm.

- Nhanh đưa con bé vào phòng.

-Dạ._ nó tính cõng chị chạy lên tầng trên thì bác nói lớn.

- Cháu định đưa nó lên đấy hả? Bất tiện lắm, để nó ở phòng bác...

- Dạ, nhưng vợ cháu không ngủ được khi ở phòng người khác đâu ạ. Thôi bác để vợ chồng cháu lên phòng trên ..._ Nói rồi nó nhanh chóng chạy tót lên phòng đặt chị nằm xuống rồi lấy quần áo khô thay cho chị.

Bác Hương đứng bên cạnh nở một nụ cười hiền hậu khi nhìn thấy những gì nó làm cho chị...

- " Thằng bé tốt quá, hai đứa mà lấy nhau thì còn gì hơn nữa"_ bác Hương thầm nghĩ...



Nó nhanh chóng thay hết quần áo cho chị rồi chạy đi lấy thau nước với cái khăn lau cho chị, sau đó cho chị uống thuốc hạ sốt. Tay chị nóng ran nằm gọn trong lòng bàn tay to khỏe của nó.

Cảm giác mệt mỏi và cơn buồn ngủ kéo đến cùng lúc làm nó gục xuống ngay bên cạnh chị. Trong một khoảnh khắc mơ hồ chị cảm thấy một sức nặng đang đè lên cánh tay mình, nhưng vì quá yếu nên chị cũng chìm vào trong cơn mê man.



Nó uể oải tỉnh dậy khi trên người nó nóng ran và cái đầu nhức như búa bổ. Nó gượng gạng đứng dậy ngó sang cái đồng hồ treo tường thì đã 3 giờ sáng. Nó sờ trán chị đã đỡ hơn trước. Nó yên tâm mà nằm xuống cạnh chị, hôn lên đôi môi nóng hổi đỏ ửng vì sốt cao.



- Hoàng ơi dậy chưa cháu ơi? Tiên ơi, Hoàng ơi? _ Tiếng bác Hương gọi lớn ngoài cửa phòng làm nó tỉnh giấc...

Xoay người đặt chân xuống nền nhà định đứng lên nhưng nó chẳng còn sức lực nào nữa. Nghĩ là do mỏi chân nên nó định để một lát sau mới đứng lên.

- Bác ạ bác vào đi._

Nó lần nữa lấy hết sức đứng lên đi được vài bước rồi loạng choạng ngã gục xuống sàn nhà.

Đúng lúc bác Hương nhìn thấy vội chạy lại đỡ nó đứng lên.

- Trời Hoàng ơi cháu nóng vậy hả? Để bác xem nào!!_ bác lấy tay đặt lên trán nóng như lửa đốt của nó mà giật mình rụt tay lại...

- Sao thế này? Cháu sốt cao lắm, hơn cả Tiên nữa. Làm sao bây giờ, cháu có đi thi được không?_ trên khuân mặt bác hiện rõ sự lo lắng.

- Không sao đâu bác, cháu chịu được, mà cháu phải đi thi chứ không vợ cháu tỉnh dậy biết cháu bỏ thi cô ấy sẽ buồn lắm. Những hy sinh của cô ấy dành cho cháu bao lâu nay không thể bị cháu từ bỏ dễ dàng như vậy được._ Nó nói giọng cương quyết.

Biết chẳng thể nói được gì với một thằng như nó nên bác cũng không khuyên can gì nó nữa.

- Thôi được rồi nhưng phải để bác đưa đi thi, chứ cháu đi một mình bác không yên tâm._

- Thôi bác ạ, bác ở nhà xem Tiên hộ cháu là được rồi ạ, nhà mình cũng gần trường, cháu đi 3 phút là tới thôi ạ.

- Nhưng bác không yên tâm._ bác lo lắng nhìn khuân mặt lấm tấm mồ hôi của nó.

- Cháu đi được mà bác. Bác lo cho Tiên giúp cháu là được rồi ạ._ nó cố làm cho đầu óc tỉnh lại rồi nở một nụ cười làm như mình đã ổn hơn để bác yên tâm phần nào.

- Chịu cháu đấy, cứng đầu quá. Xuống dưới ăn bát bún rồi uống thuốc hạ sốt nhanh lên._ bác nhìn nó mà chỉ biết lắc đầu cho qua.

- Dạ!!!



Biết thân mình không ổn nó nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên người, thay bộ quần áo mới chạy vội xuống dưới bếp ăn vội tô bún bò rồi mới uống thuốc.



- Bác cháu đi đây, ở nhà bác chăm Tiên giúp cháu bác nhé, thi xong cháu về._

- Có thật là cháu tự đi được không? Hay để bác đưa đi?

- Cháu ổn mà bác. _ nó tiến lại chỗ chị rồi hôn lên trán chị nói khẽ.

-"Anh đi thi đây, em chúc anh may mắn nhé?"

- Cháu đi đây._ nó làm mặt tươi tỉnh chạy xuống dưới tầng 1.

- Cháu thi tốt.

- Dạ! Cảm ơn bác...

Nó bước những bước nặng nề cố lê lết đi trên con đường đông đúc người qua lại. Những tiếng còi xe kêu inh ỏi làm cái đầu đang nhức sẵn như búa bổ muốn nổ tung làm trăm mảnh...

- Không được bỏ cuộc! Không được!!!!!

Nó đến trước cửa phòng thi trước bao nhiêu ánh mắt cả trai cả gái vây quanh rò sét đủ thứ. Phần vì nó nổi trội hơn đa số những người còn lại cả về chiều cao, ngoại hình, cơ thể, bộ đồ nó mặc trên người với áo áo sơ mi trắng, quần âu đen đúng chuẩn. Phần vì nó ra mồi hôi nhiều do nóng và sốt cao nên chiếc áo ướt vô tình làm lộ những khối cơ bắp săn chắc trên cơ thể vạm vỡ.

- "Anh ấy đẹp trai quá mày nhỉ ? Như người mẫu"_ nó vô tình được nghe câu khen ngợi mình nhưng cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà tự hào nữa.

Làm vẻ mặt lạnh lùng như chẳng nghe thấy gì nó lại tiếp tục đợi điểm danh đến lượt mình vào phòng thi.



Nhìn tờ đề thi mà nó chẳng thể nào thấy rõ lấy một con chữ nào ra hồn... Nó lo lắng cho chị ở nhà đau ốm không biết ra sao nữa. Cầm chiếc bút định viết nhưng rồi lại bỏ xuống vì cơn đau càng lúc càng nặng nề hơn. Nó gục xuống bàn mà nước mắt vô thức rơi, chưa bao giờ nó cảm thấy bất lực như vậy.

- Tiên ơi anh xin lỗi!!! Anh sợ sẽ không làm được như những gì anh đã hứa.._ nó cay đắng nuốt từng giọt nước mắt sâu vào trong.

Trong những phút giây tưởng chừng như vô vọng thì hình ảnh về chị trong quá khứ thi nhau ập đến trong đầu nó, hình ảnh chị đang ốm nằm trên chiếc giường với những hơi thở, nhịp tim yếu ớt nhưng vẫn luôn dành tình yêu mãnh liệt cho nó...

- Không được bỏ cuộc! _ chỉ như vậy thôi là nó đã như chẳng còn ốm đau gì nữa, lao vào làm bài thi không một chút sai sót.

Khi tiếng chuông vang lên cũng là lúc nó vừa kịp dừng bút... Những lời bàn tán xôn xao về cái đề Toán dễ dàng này cứ thi nhau vang lên cả căn phòng rồi lan sang ngoài hành lang...

-- Đề khó mày nhỉ? Tao làm mãi mà không xong hết được.

- Ừ công nhận khó.. Không biết được mấy điểm nữa? Tao lo quá....

-.....



Đến lượt nó lên nộp bài trong ánh mắt dõi theo của bao nhiêu ánh mắt. Có lẽ ai cũng thấy nó gục mặt xuống bàn đến nửa thời gian thi. Nhưng nó vẫn tự tin lên nộp bài mà không có một chút nào lo lắng. Cô giám thị trẻ cầm lấy bài thi của nó lật qua lại xem đủ các mặt giấy rồi ngước mặt lên nhìn nó với ánh mắt đăm đăm khó hiểu.

- Xin lỗi cô, bài thi của tôi có vấn đề gì sao?_ nó lịch sự nghiêng mình hỏi.

- À không, không có vấn đề gì cả? _ Cô giám thị luống cuống đôi chút rồi lấy lại phong thái đĩnh đạc của một Nữ Quân Nhân.

- Vậy sao....?

- Cậu làm bài tốt lắm, sạch sẽ, đầy đủ?

- Cảm ơn cô..._ nó nở một nụ cười tươi với cô giám thị rồi bước xuống chỗ ngồi.



Nó đứng dậy trong thân xác uể oải bước ra khỏi phòng thi, loạng choạng vài bước cuối cùng rồi ngã gục ngoài hành lang. Trước khi chìm vào vô định nó chỉ kịp nghe những tiếng kêu giúp của đám thí sinh xung quanh mình.

- """Nhanh lên có người ngất rồi này, mau gọi quân y, mau lên."""



Tiếng gió từ chiếc điều hòa (máy lạnh) thổi vi vu mang hơi mát làm dịu đi cái nóng trong người nó đôi chút. Nó mơ màng tỉnh dậy với cái đầu đau nhức kinh khủng... Mở đôi mắt nặng chĩu ra khi nó cảm nhận được một đôi bàn tay mềm mại đặt lên trán mình, rồi chiếc khăn ướt thấm nhẹ lên khuân mặt mình, trong chốc lát nó đã nghĩ là chị nhưng rồi chợt nhớ ra chị đang ốm làm sao chị làm được. Trước mắt nó là khuân mặt thanh tú với nụ cười tỏa nắng có thể khiến cho những trái tim đá lạnh ấm nóng trở lại, nhưng không phải là chị.