Chương 21: Món quà bất ngờ
Một sáng chủ nhật an lành, mình thức giấc trên chiếc dường ấm áp quen thuộc nhưng có vẻ như là thiếu đi một thứ quan trọng? Nụ hôn đâu, đôi môi của chị đâu rồi, chị đâu rồi? Cảm giác hụt hẫng khó có thể xua tan đi được. Mình thấy thất vọng rồi lại nằm ì ra đấy không chịu dậy. Đang hậm hực với cái đầu óc trống rỗng vì chẳng thể làm được gì khi không có chị và những nụ hôn. Lấy tay khua linh tinh tứ phía tìm chiếc điện thoại mà không thấy đâu. Thiết nghĩ có lẽ nó đã rơi xuống dưới sàn sau một đêm mây mưa điên loạn. Mình lại lồm cồm trườn người về phía cạnh dường nhưng lại chẳng thấy cái điện thoại nào ở dưới, lại nghĩ chắc nó bị đá vào trong gầm dường mình bèn cố cúi thấp xuống để ngó vào trong. Nhưng than ôi chưa thấy điện thoại đâu thì mình đã thấy hàng trăm ngôi sao đang bay phía trước mắt sau một cú tiếp đất bằng đầu ngoạn mục.
Nhờ thế mà mình tỉnh ngủ tức thì. Đứng 1 lúc hoàn hồn lại nhìn qua đồng hồ đã 10 giờ, mình không thấy chị đâu đâm lo, tính chạy ù ra ngoài xem thế nào nhưng nhận ra không mặc gì, cuống cuồng chạy vào phòng thay tạm bộ quần áo thể thao rồi chạy ra xem.
Người đàn bà đó thản nhiên đùa nghịch với người con trai khác mà bỏ quên đi người đầu ấp tay gối mỗi ngày. Hơn thế người đàn bà đó còn dám ôm hôn người đó trước mặt mình. Máu điên nổi lên mình nắm tay thật chặt tiến lại chỗ họ.
- Hai mẹ con dám bỏ anh mà chơi với nhau hả? Nụ hôn đâu rồi hả vợ? Con trai sao lại hôn vợ của Ba vậy, nói ba nghe xem?_ mình nhìn cu cậu cười khúc khích khi bị mình mắng yêu mà không chịu nổi. Bế nó lên mà cắn vào tay nó mấy cái cho bõ ghét.....
- Anh đấy đánh răng rửa mặt gì chưa mà cắn vào tay con vậy?_ chị làm bộ khó tính với mình.
- Chưa? Nhưng sạch, bởi vậy mà có người mới nghiện hôn như vậy!!!!
- Hư ai thèm!!!_ chị chu môi lên với mình. Chỉ đợi có thế là mình nhào đến cướp lấy đôi môi của chị mà hành hạ, mặc cho cu cậu đang mở đôi mắt to tròn ra nhìn..
- Hôm nay bắt đền em sáng dậy không hôn anh.
- Em có hôn mà nhưng tại anh đang ngủ nên không biết.
- Như vậy không tính đâu, Anh phải được hôn lại mới tính.
- Anh đúng là tham mà... Quên mất!!! Anh ơi anh xuống nhà xem giúp em cái này với, nhanh lên..._ chị thảng thốt như vội lắm làm mình cũng lo lắng theo.
- Chuyện gì vậy em, chuyện gì mà vội thế?_
- Nhanh lên anh, đến nơi em giải thích cho nhanh lên. Anh bế con hộ em nhanh ..._ chị cứ giục làm mình nghĩ là có chuyện gì quan trọng chăng?
Hai vợ chồng chạy ù xuống dưới Garage để xe. Giật mình đứng khựng lại, như không tin nổi mắt mình nữa, mình rụi mắt liên tục mấy cái rồi mở ra, rồi lại tự tay véo sườn mình xem có phải sự thật không?
"Niềm đam mê của mình là đây: một con ngựa chiến KAWASAKI HUYỀN THOẠI mà mình mơ ước". Mình sướиɠ rơn định hét lên vì sung sướиɠ, nhưng quay sang thấy nụ cười hiền hậu của chị mà mình thấy xót lắm. Chị biết mình luôn có sở thích đặc biệt với motor nên đã mua tặng mình một chiếc. Đâu phải là ít tiền đâu, vậy mà chị lại làm mình bất ngờ như vậy... Chị hy sinh vì mình nhiều quá, mà chị cũng có sở thích riêng nhưng chị không mua cho bản thân thứ gì đắt tiền cả? Mình tiến lại ôm lấy hai mẹ con vào lòng mà nước mắt không ngừng tuân ra.
- Sao không hỏi anh mà đã mua vậy? Tiền đâu mà mua xe đắt vậy?
- Không sao. Coi như là quà sinh nhật sớm của mẹ con em tặng cho anh...
- Nhưng mà, vợ chồng mình mới mua ô tô xong mà, vợ lấy tiề đâu mà mua?
- Vẫn đủ mua anh yên tâm đi...
Mình vào nổ thử thì thôi rồi, phê lắm, chị cũng biết mình thích pô độ nên đã thay một cái nghe tiếng hầm hố lắm. Tiếng xe nổ mà nghe đã cả tai. Mỗi lần vít ga lên rồi nhả ra là tim mình nó đập dồn dập theo như vậy...
Nổ chán chê một hồi, mình quyết định cùng chị chạy thử mấy vòng test động cơ xe.
- Em. Vợ chồng mình lên thay bộ đồ hợp hợp, để con cho vυ' rồi chạy thử đi, nhanh lên._ mình bế lấy cu cậu rồi kéo tay chị chạy lên nhà với vẻ mặt hí hửng..
- Được không anh?
- Quá được đi ấy chứ... nhanh.....
Tiếng xe nổ vang giòn, rồi lăn bánh rời khỏi garage hòa vào dàn xe đông đúc hướng về phía ngoại ô. Ai ở Hà Nội thì biết, ngay chỗ mình Trung Hòa - Cầu Giấy mà chạy ra đường Đại Lộ Thăng Long cũng khá gần. Đường ĐLTL này khá là rộng, chủ yếu là đường thẳng và khá dài, từ trung tâm HN đến tận gần Hòa lạc.
Vậy là mình vυ't ga thật mạnh và xe phóng đi với vận tốc kinh khủng, tiếng xe như xé cả bầu trời đưa mình trở lại với chính mình. Chị thì chỉ biết ôm mình chặt cứng không nói lời nào, mà có nói cũng chẳng nghe được vì đội cái mũ chùm kín đầu, với đi rất nhanh.
Chuyện không dừng lại ở đó, vì ngay khi mới chạy được một đoạn mình đã làm một điều sai trái, mình hăng quá vậy là rẽ vào đường dành riêng cho xe ô tô mà chạy. Ai ở Hà Nội mà có đi qua Đại lộ thăng long này sẽ biết. Cũng biết là làm như vậy là sai, là vi phạm, có thể bị bắt và tệ hơn là bị kỷ luật ở đơn vị. Nhưng mà sướиɠ quá thì biết làm sao. Cũng may là lúc rẽ từ đường cao tốc ra đường bình thường sau khi chạy gần 20 km không bị mấy đồng chí Giao Thông bắt.
Hai vợ chồng dừng lại vào ngồi một quán nước ven đường nghỉ ngơi.
Đến gần 1 giờ chiều hai vợ chồng lại chạy xe về nh, lần này không dám chạy vào trong đường cao tốc nữa, chị chạy đường ven ngoài.
Thú thật mình cũng lo lắm nên gọi ngay cho bà chị ở bên CA thành phố hỏi xem đường có gắn Camera quan sát không. Cũng may là không, mà đúng hơn là chưa kịp lắp đoạn đường mình chạy. Nghĩ lại may thật, cái nữa là xe mình mới nên chưa có biển, hai vợ chồng lại đội mũ kín mít nên không ai nhận ra đâu.
Hú Hồn......
Lan man đến đây thôi, hẹn chương mới sẽ có trong time sơm nhất. cuối tuần chẳng hạn :smile)