Chị - Vợ Của Tôi

Chương 26

Chương 20: Tình yêu - Hà Nội - Tôi và em
Tiếng gió rít qua khe cửa mang hơi lạnh của cơn mưa đêm đến xoa dịu đi cái oi nóng của mùa hè giữa Thủ Đô. Buổi sáng giữa thủ đô cũng thật khác biệt, chẳng giống ở quê hai người một chút nào vừa ồn ào lại nóng nực. Bình minh ở thủ đô cũng đến rất sớm vì xung quanh gần như không có núi che mặt trời lại. Chị tiến lại vén rèm sang hai bên rồi mở toang hai cánh cửa sổ để đón ánh nắng đầu ngày và cơn gió mát vào căn phòng ấm áp sau một đêm cuồng si. Chị dang rộng đôi tay rồi nhắm mắt lại để cảm nhận về cuộc sống nơi đây. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh được khoác lên người chị, bị ánh nắng xuyên qua làm những đường cong quyến rũ lại ẩn hiện trước mắt nó như mời gọi. Nhắm mắt mơ màng, trước mắt nó là một nàng tiên xinh đẹp, sắc nước hương trời đang dành cái nhìn âu yếm dành cho mình. Nàng đứng đó hờ hững đôi vai khẽ run run, nó chẳng thể nào làm chủ được bản thân nữa, đứng dậy tiến lại ôm lấy eo chị từ phía sau rồi đặt nụ hôn lên bờ vai trần mát dịu. Tấm lưng nhỏ bé của chị tựa vào bộ ngực rắn chắc của nó, chị khẽ ngả người về sau gối đầu lên vai nó để môi tìm đến môi, để những nụ hôn lại nhẹ nhàng say đắm.Chiếc rèm một lần nữa buông xuống để che giấu đi những khoảnh khắc điên dại đê mê bên khung cửa sổ của đôi tình nhân khỏi mọi sự tò mò xung quanh.

- Em yêu anh quá rồi làm sao đây hả anh?_ chị cố gắng nói trong những hơi thở đứt quãng càng lúc càng nặng nề hơn. Rồi chị đổ gục xuống bên cửa khi những cảm xúc chợt vỡ òa mạnh mẽ.

- Anh yêu em... _ Nó khẽ thì thầm vào tai chị rồi ôm chặt lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi để lưng chị tựa vào ngực nó.

- Sao anh dám... vậy hả? Anh liều quá đấy.!!_chị giả vờ trách móc nó.

- Thì tại em đấy thôi._ Nó làm mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì khiến chị tức lên đánh nhẹ mấy cái vào người nó.

- Anh đấy, nói dậy sớm xuống nấu đồ ăn sáng với bác gái mà bây giờ thế này đây? Ghét anh quá đi._ chị lấy hai tay kẹp hai bên má nó lắc qua lắc lại như con lật đật.

- Á đau má của anh. Làm như vậy nó sưng to lên thì làm sao hả? Ui da____ nó lấy tay ôm hai má, mặt nhăn nhó làm bộ dạng đau đớn lắm....

- Ai mà làm đau nổi anh chứ, Em không bị lừa nữa đâu, có một chiêu mà dùng mãi ai chẳng biết..... _

- Ai nói không có người có thể làm anh đau?

- Đúng vậy mà!!!

- Là em đấy.

- Sao lại là em? Toàn là anh bắt nạt em mà?

- Em có thể không làm da thịt anh đau, nhưng trái tim thì có. Nếu sau này em không còn thuộc về anh nữa, trái tim này sẽ đau lắm đấy._ Nó cầm tay chị đặt lên ngực mình để chị cảm nhận rõ hơn từng nhịp đập mạnh mẽ.

- Em sẽ không như vậy bao giờ đâu. Yêu anh là điều duy nhất em chắc chắn mình làm đúng trên cuộc đời này. Vậy thì dễ gì em lại từ bỏ anh chứ._

- Cảm ơn em nhiều lắm, cảm ơn vì tất cả...

- Anh bế em đi tắm đi, mồ hôi ướt hết rồi này!!!_ chị quàng tay qua cổ nó để chờ cánh tay rắn chắc nâng mình lên. Chị cắn mạnh vào vai nó như một chú mèo con làm nũng người chủ đáng kính.

- Sao lại cắn vai anh?

- Em đánh dấu lãnh thổ, để không ai đυ.ng đến,hihi....

- Cắn như em làm sao có vết được, phải mạnh chút nữa.-- Á đau anh..._ nó cảm thấy đau nhói ở bờ vai khi những chiếc răng của chị đã cắm vào sâu trong da thịt đến chảy máu...

- Đấy nhé, em đánh dấu rõ rồi. Ai thấy sẽ tự nhiên mà tránh xa anh ra thôi, nguyên cả hàm mà hihi..._ chị cười tít mắt, rồi hôn lên má nó thật ngọt.

- Anh đau thế nào cũng được, miễn là vợ anh vui..._ nó nở một nụ cười thật tươi trước mặt chị.

- Em xin lỗi.._ Chị mặt bỗng hoảng hốt khi những vết cắn thi nhau ứa máu ra ngoài thấm cả 1 vùng đỏ trên vai nó.

Đôi mắt chị lại long lanh những giọt hạnh phúc, khi chúng chưa kịp rơi xuống đã bị môi nó hút sạch vào trong miệng.

- Anh nhả ra đi sao lại làm như vậy, em chưa rử mặt nữa mà?_ chị bất ngờ trước hành động của nó.

- Anh muốn nếm thử mùi vị nước mắt người con gái đang hạnh phúc sẽ như thế nào, có giống với những giọt nước mắt của anh mỗi khi rơi vì hạnh phúc khi có em không? Và anh nhận ra chúng đều ngọt ngào chất chứa tình yêu như nhau..._

- Cảm ơn anh....__ chị ôm trầm lấy nó sụt sịt sống mũi cay cay...

- Sáng ra mà đã khóc rồi kìa, em muốn buồn cả ngày hả?

- Em rơi nước mắt vì vui, vì hạnh phúc chứ đâu có phải vì buồn đâu.

- Anh biết rồi, tắm nhanh còn xuống nhà nữa....

- Dạ.

- Dạ hoài vậy?

-Dạ!!!!!!!!!

-...



Nó tắm xong thay đồ nhanh rồi chạy xuống dưới tầng một đã thấy bác Hương cặm cụi nấu đồ ăn sáng cho cả nhà gần xong. Nhỏ Hoa con gái bác Hương đang ngồi chỗ bàn ăn hì hục với bát mì nghi ngút nóng. Nhỏ nghe thấy bước chân của nó xuống quay sang nhìn bắt gặp ánh mắt của nó nhìn mình lại xấu hổ cúi gằm mặt. Nhỏ rất xinh, lại đang tuổi phổng phao, nhưng tính tình thì vẫn còn như con nít 10 tuổi, hay làm nũng nhõng nhẽo mẹ mỗi ngày. So với nó, Hoa ít hơn nó 2 tuổi nhưng về suy nghĩ và sự trưởng thành thì nó hơn nhỏ cả chục năm.Bằng cái tuổi như nhỏ hoa bây giờ, nó đã là một trụ cột của gia đình, là một bờ vai vững chắc để chị tựa vào mỗi ngày mệt mỏi với cuộc mưu sinh. Bằng tuổi nhỏ Hoa bây giờ nó đã nghĩ đến chuyện muốn có 1 đứa con, dù cho đó là suy nghĩ bồng bột thiếu hiểu biết của một đứa trẻ 16 tuổi...



- Cháu chào bác- Chào Hoa! Bác nấu đồ ăn sáng nhanh thế ạ? Lần sau để hai đứa cháu nấu cho bác ạ, chứ bọn cháu ở nhà bác rồi lại để bác nấu nữa chúng cháu xấu hổ lắm.__

- Hoàng hả? Đâu có phải người lạ, khách khứa gì đâu mà xấu hổ, có thêm hai đứa về ở cùng bác thấy như có thêm hai đứa con vậy..._bác Hương nở nụ cười hiền hậu, từ tốn múc từng tô bún đặt lên bàn.

Mùi thơm khó cưỡng bay nghi ngút trước mắt nó như mời gọi..

- Bác nấu bún bò ạ? Thơm thật đấy bác nhỉ?_ nó nhìn tô bún mà lòng cồn cào sục sôi.

- Ăn đi cháu. Mà Tiên chưa xong nữa hả?_ Bác không thấy chị đâu thì thắc mắc.

- Vợ cháu còn lâu lắm bác ạ! Con gái mà, trang điểm, chải tóc, quần áo đủ thứ.

- Nom con bé Hoa nhà bác kìa, 16 tuổi đấy mà tính tình không khác gì đứa 10 tuổi. Chưa có khái niệm về làm đẹp tí nào cả. Bác lo quá, đi đâu cũng sợ nó bị bắt nạt.

- Mẹ lại nói xấu con ạ? _ nhỏ im ỉm từ nãy giờ bất ngờ lại lên tiếng khi có người nhắc đến mình.

- Chịu mở miệng rồi đấy hả?

- Con ăn xong rồi, con chào mẹ con đi học, em chào anh...._ nhỏ nói xong nhanh chóng chạy ù ra sân lấy xe đi học mà không thèm ngoảnh lại xem biểu hiện của nó và bác Hương...

- Con bé này bình thường nó nói nhiều lắm mà, sao hôm nay lại im vậy nhỉ?

- Chắc em Hoa ngại cháu và Tiên thôi bác. Cháu thì Hoa quen rồi, chắc là chưa quen vợ cháu thôi....

- Chắc vậy. Mau ăn đi kẻo nguội.

- Dạ? Để cháu lên gọi Tiên đã.

Nó chạy ù lên phòng, thấy chị vẫn đang loay hoay với cái quần tây (âu) ôm sát. Chị chọn bộ đồ đơn giản với quần tây màu xám và chiếc áo sơ mi trắng, với chiếc thắt lưng nhỏ, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn đúng chuẩn style văn phòng. Bình thường chị ít khi mặc quần tây, đa số là váy lửng và quần jean.



Nó từ từ tiến lại sau lưng ôm lấy chị nhẹ nhàng rồi dụi mũi vào tóc gáy chị.

- Vợ anh thơm quá. Nhanh xuống ăn sáng đi em.

- Dạ. Anh ơi hình như em tăng cân thì phải. Cái quần này tháng trước em thử vừa vặn lắm mà.

- Anh thấy đẹp lắm mà, có quá chật chội gì đâu, nhìn lịch sự nữa.

- À đây là của anh này, mặc đi anh hai bộ giống nhau đấy._ chị lấy đồ trong túi đua cho nó.

- Ăn xong rồi anh lên thay. Giờ xuống ăn đã vợ, bác Hương đợi lâu quá rồi.

- Dạ.



Nó và chị vừa đặt chân xuống tầng 1 đã thấy bác Hương ngồi ăn gần hết tô bún của mình. Chị bỗng khựng lại nhìn chằm chằm về phía bác Hương, đôi mắt ngân ngấn lệ.

- Sao vậy em?

- Anh à giống mẹ quá, em nhớ mẹ.._ chị tựa vào vai nó mà khóc rưng rức.

- Em cũng thấy vậy hả? Anh trước đây lần đầu tiên gặp cũng như em vậy.

- Vâng! Bác Hương nhìn góc này giống mẹ anh nhỉ?

- Ừ thôi mình vào đi..

- Dạ..

- Cháu chào bác. Bác chưa đi làm ạ?

- À Tiên hả? Bác chuẩn bị đi đây. Ăn xong hai đứa cứ để bát đĩa vào bồn, về bác rửa...._

- Dạ thôi bác. Bác cứ đi làm đi, vợ chồng cháu lo cho ạ..

- Vậy thôi nhờ hai đứa. Bác đi làm đã.

- Dạ bác đi cẩn thận.



Bóng dáng người phụ nữ hiền hậu ấy dần khuất sau cánh cổng sắt đã lấm tấm những vết han rỉ. Chị đứng trông theo bần thần một lúc rồi nghẹn ngào tìm đến hơi ấm và bờ vai nó để được an ủi. Chị là người rất dễ xúc động, mau nước mắt nhưng trong công việc lại chẳng nề hà gì. Nó ôm thật chặt lấy chị, chính nó cũng không kìm chế được cảm xúc của mình. Nhớ lần đầu tiên nó gặp bác Hương nó cũng đã thoáng giật mình vì mẹ Nuôi và bác có những nét giống nhau

- Thôi em ạ, bớt buồn lại đi, hôm nay phải vui chứ!

- Dạ! Anh để yên như vậy một lát thôi. Anh biết không những lúc như vậy em chỉ cần người làm cho em cảm thấy ấm áp, cho em một nơi tựa vào là em hạnh phúc lắm rồi và anh chẳng bao giờ làm em thất vọng cả. Em yêu anh!!_ Chị khẽ hôn vào môi nó nhẹ nhàng rồi lại nép vào trong vòng tay ấm áp.

- Anh cũng vậy. Thôi, mình ăn sáng rồi đi thôi em kẻo muộn.

- Dạ!!!....



Chiếc xe từ từ lăn bánh đưa đôi tình nhân trẻ hòa vào dòng người đông đúc giữa giờ cao điểm của thành phố. Có lẽ do chưa quen với cái không khí ngột ngạt, ồn ào mà chị luôn ôm chặt cứng và úp mặt vào lưng nó để thở. Nó tạt vào một cửa hàng tạp hóa ven đường mua một cái khẩu trang cho chị rồi hai người lại tiếp tục cuộc hành trình. Nhìn nó cũng bảnh lắm khi ngồi trên chiếc NOUVO LX và sau nó là một cô gái xinh đẹp có thể khiến tất cả gã đàn ông trên thế giới phải say mê. Hôm nay nó được bác Hương cho mượn con xe NOUVO LX sau khi chứng kiến cảnh nó ngồi trên chiếc DREAM II thật thảm họa. Số là tại nó cao to quá mà lại ngồi trên con xe thấp lùn nhìn không hợp dơ tí nào. Bác Hương đi làm cơ quan gần nhà nên bác đi bộ cho tiện đỡ tắc đường.

Nó gọi là dân quê ra thành phố nhưng do trước đây cũng đi được khá nhiều nên nhớ đường tốt. Nó đưa chị ra Lăng Bác tham quan rồi hai người lại vòng ra Hồ Gươm ăn kem Tràng Tiền. Mua một hộp kem rồi nó lại chở chị đi lên cầu Long Biên ngồi ăn. Chị thích lắm vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy cây cầu dài mà lớn như vậy. Phía dưới là dòng sông hồng cuồn cuộn chảy sau những ngày mưa tầm tã, cùng những cơn gió mát xua tan đi cái oi nóng của mùa hè, bên cạnh hai người cũng có những đôi tình nhân thoải mái ôm nhau, thể hiện tình cảm dành cho nhau.

Hai người đứng đó mà không hề hay biết xung quanh mình bao nhiêu ánh mắt đang hướng về họ với sự ngưỡng mộ và có lẽ là cả ghen tị nữa. Chàng thì phong độ lịch lãm với chiều cao nổi trội, nàng thì quyến rũ xinh đẹp, cả hai mặc bộ đồ đôi đang say sưa trao tình cho nhau bằng ánh mắt và nụ cười, còn có cả những nụ hôn.

Phải chăng lúc ấy có biết bao người con gái sẵn sàng ruồng bỏ mọi thứ để đến với chàng và cũng có bao nhiêu gã đàn ông nguyện xin chết dưới đôi gót hồng kiêu sa. Nhưng chẳng có ý nghĩa gì khi mà với hai người họ đã là thế giới riêng của nhau, là cuộc sống của nhau, là mọi thứ của nhau.



Cơn gió mát thổi bay làn tóc em



Để mắt anh trôi hoài theo giấc mộng



Đôi tay anh tìm ôm vòng eo nhỏ



Nụ hôn nồng trong những phút đê mê.



Hai người kết thúc một buổi sáng khó quên, rồi nó lại chở chị đi mua đồ về nấu cơm trưa. Hôm nay nó và chị sẽ làm mấy món ngon để đãi mẹ con bác Hương.



Đồng hồ điểm 12 giờ trưa, như mọi khi bác Hương lại vội vàng chạy về có lẽ là để nấu cơm cho nhỏ Hoa con gái bác, thứ nữa là có nó và chị. Nhưng khi bác vừa vào trong phòng bếp đã thấy mọi thứ được bày biện sẵn trên bàn ăn với những món bắt mắt đang tỏa ra mùi vị hấp dẫn.

- Bác về rồi ạ? Bác ngồi ăn luôn đi rồi tranh thủ nghỉ ngơi còn đi làm bác ạ._ nó từ tốn kéo ghế cho bác Hương.

- Hai cháu nấu hết đây hả? Sao không để bác về nấu, hai đứa tranh thủ mà đi chơi cho biết...

- Dạ thôi ạ! Bác đi làm về mệt lại quá trưa nữa, vợ chồng cháu nấu cũng được ạ.

- Cảm ơn hai đứa. Vậy mình ăn thôi nhỉ, bác cũng đói lắm rồi đây, chà nhìn ngon quá nhỉ?_ bác Hương nhìn những món ăn trên bàn mà không ngớt xuýt xoa.

- Ủa vậy không đợi Hoa hả bác?_ nó ngạc nhiên vì không thấy bác đợi cơm Hoa.

- Hoa nó đi học đến chiều mới về, nó ăn cơm ở trường luôn.

- Dạ vậy để cháu chia phần cho Hoa.

- Cảm ơn cháu, ngon như này chắc nó thích lắm.. hai cháu ăn đi...

- Dạ.. Mời bác ăn cơm.....



Chiều nó lại đưa chị đi lòng vòng, rồi ra chợ sinh viên xem đồ.

- Anh ơi ở đây bán nhiều đồ quá anh nhỉ?

- Ừ nhiều lắm, em tha hồ mà chọn...

- Nhiều quần áo đẹp anh nhỉ?

- Đẹp thì đẹp thật nhưng không thể tốt bằng quần áo vợ anh may được. Ở đây toàn đồ lỗi thôi.

- À anh này, sau khi anh xuống đây học, em cũng xuống, em tính bán quần áo ở chợ như này được không anh?

- Ở đây là họ bán đồ nhập về, có nguần hàng ổn định, còn em thì chủ yếu là may đo khó cạnh tranh lắm, Sinh viên thì chủ yếu thích đồ dẻ mà đẹp. Hơn nữa để kiếm một chỗ bán ở đây không dễ đâu em.

- Vậy anh nghĩ em nên làm thế nào bây giờ ạ?

- Chuyện đó tính sau, Chúng mình còn thời gian suy nghĩ mà.

- Dạ...



Bóng đêm lại về, những ánh đèn thành phố hiện lên lung linh đủ sắc màu, đêm nay nó và chị đến rạp chiếu phim quốc gia. Đây là lần đầu cả hai đến đây, nó cũng có vài lần đi qua nhưng chưa bao giờ được đặt chân vào bên trong. Cả hai bỡ ngỡ đôi chút những phút đầu nhưng rồi nó cũng tìm ra cách để không bị quá khớp so với người khác. Hễ thấy ai tập trung ở chỗ nào đông đông là nó lại làm theo, từ xem list phim sẽ chiếu đến mua bỏng ngô, nước ngọt, mua vé.... Mọi thứ khá suôn sẻ cho lần đầu tiên của hai người.

Lần đầu tiên hai người hôn nhau trong rạp chiếu, lần đầu tiên chị ăn bắp rang bơ, lần đầu tiên và lần đầu tiên....

Kết thúc một ngày mệt mỏi, nhưng rất vui và hạnh phúc, hai người lại cùng nhau chìm vào trong những giấc mơ thần tiên đẹp đẽ.

Rồi ngày mai sẽ ra sao? Mọi thứ sẽ có trong những chương tiếp theo, mời đón đọc.

XIN DỪNG CHƯƠNG TẠI ĐÂY. AGAIN & AGAIN