Chương 33: Bonus tâm sự
Xin chào tất cả các độc giả yêu quý.Nhiều khi cũng áy náy vì nhiều tháng qua không có nổi 1 chữ cho mọi người đọc. Rất xin lỗi.
Cuộc sống nhiều khi cũng chẳng giống như mình mong muốn, kế hoạch luôn là như thế nhưng thực tế thì lại khác.
Dạo gần đây công việc nhiều quá, mà đúng hơn là quá nhiều. Tưởng đâu kế hoạch này xong có thể nghỉ ngơi 1 chút thì kế hoạch khác lớn hơn lại tới. Sáng lên cơ quan, tối về với "chị" và con, ngày nghỉ cũng phải lôi máy tính ra làm, có những ngày cuối tuần còn phải trực ban. Nhiều khi đúng hôm trực ban thì con lại ốm, ở nhà có chị rồi mà lòng mình vẫn lo.
Công việc cứ như thế đã hơn 3 tháng nay, mình chẳng còn thời gian đâu mà tập gym hay võ vẽ gì được, vợ thì lo mình làm việc mệt nên nấu toàn đồ ngon. Hậu quả là mình đã tăng 10kg, bụng hết múi, quần áo chật ních, phải mua lại 1 loạt mới.
À thông báo một tin vừa vui lại vừa buồn, vui là đối với mình, buồn có lẽ là đối với độc giả yêu thích Truyện của mình.
CHỊ ĐÃ CÓ BẦU 4 THÁNG, là bé gái các bạn ạ. 2 vợ chồng vui hơn chúng độc đắc.
Còn vì sao mình nói là chuyện buồn đối với các bạn là như thế này: Có lẽ là từ giờ cho đến khi chị sinh bé được ít nhất 6 tháng thì mình khó có thể ra chương mới được.
Lưu ý có thể thôi nhé, nếu thời gian cho phép mình cũng sẽ viết vài dòng cập nhật về tình hình gia đình mình với mọi người bằng chương BONUS. Chứ mà viết chương tiếp theo của truyện thì mất nhiều thời gian và chất xám để hồi tưởng lại lắm, mà công việc của mình đã chiếm toàn bộ chất xám cần thiết rồi.
Chị dạo này cũng tăng cân vì có bầu mà, nhưng ít thôi. Thế nhưng chị tăng cân lại hóa hay, nhìn cơ thể chị có mỡ màng hơn một chút, đẫy đà hơn một chút, thật sự rất quyến rũ. Khéo sau khi sinh bé thứ 2 mình đề nghị chỉ không nên giảm quá nhiều cân, chị hiện tại đã 64kg nhưng vì chị cao nên nhìn cân đối. Nhìn chị không giống như có bầu 4 tháng đâu, hàng ngày vẫn diện đầm bó đi làm bình thương như mọi ngày.
Chị dạo gần đây cũng đỡ vất vả hơn vì mấy cô nhân viên cửa hàng đã nắm bắt được công việc, mấy đứa lại cũng dễ bảo, ngoan, hiền lành cho mấy đứa ở luôn shop để tiện làm việc. Coi như một công đôi việc, mấy đứa tiết kiệm được một khoản nhỏ tiền thuê nhà, tiền xăng xe, lại ở nơi rộng rãi tiện nghi, gia đình mình thì có người trông coi được cửa hàng và nhất là chị có thể về nghỉ ngơi sớm hơn.
Nói sơ qua về gia đình mình vậy thôi, cái chính hôm nay là mình muốn kể cho mọi người một chuyện đã xảy ra với mình gần đây.
Số là gần đây mình gặp lại người quen sau hơn 10 năm không gặp. Cô gái cao cao xải những bước rất tự tin hướng về phía mình, không quên kèm theo là một nụ cười tỏa nắng đầy ấm áp trong tiết trời mùa đông Hà Nội. Thú thật trong giây lát mình cũng hơi đứng hình chút chút.
Cô gái đứng ngay trước mặt mình, mùi hương nước hoa bay thoang thoảng ngọt ngào như đôi môi ai đó vậy. Thật nhẹ nhàng cô gái cất lên 1 câu:
- Anh Hoàng còn nhớ em không?_
- Cái giọng lơ lớ ấy chẳng thể là ai khác ngoài Sun Kều được!_ tôi nhận ra ngay vì cái chất giọng lai ấy.
- Anh vẫn nhận ra em đấy nhỉ? Tưởng anh cũng giống bác Hương không nhận ra em, vậy là vui rồi._ Lại như ngày xưa, cô bé lại khoác tay tôi vô tư mà nói chuyện.
- Em có ra sao thì anh vẫn nhận ra. Mà em bây giờ cao nhỉ? Hơn chị Tiên rồi đấy!
- À đấy anh nói mới nhớ. Chị sao rồi anh?_
- Chị vẫn tốt, đang mang bầu bé thứ hai. là con gái.
- Vậy ạ, Nhanh anh nhỉ?
- Mà em về VN lần này lâu không?
- Em về hẳn anh ạ! Bố mẹ ở bên đây hết em lo lắm.
- Lo cho bố mẹ thật hay là lại bỏ anh nào nên về đây chốn?
- Anh này làm gì có...
-....
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có người thứ 3 âm thầm đứng phía xa trông theo. Là chị! Đúng lúc đấy thì chị đi xe đến đón mình ở cổng cơ quan, cũng chính lúc đấy là cô bé Sun Kều đang khoác tay mình hơi tựa người vào mình, hai anh em thì nói chuyện rất vui vẻ sau bao năm gặp lại.
Thế là chị hiểu lầm mình, ngồi lên xe về đến nhà mà chị im như thóc, không một lời nào, không có lấy 1 nửa nụ cười. Linh tính một thằng đàn ông mách bảo mình có chuyện chẳng lành. Mình nhanh chóng lục lại trí nhớ xem có chuyện gì mà khiến cho chị như vậy?
Vấn đề ra ngay lập tức, 99% mình đoán là do chị nhìn thấy cảnh mình và bé Sun Kều nói chuyện nên hiểu lầm.
Không chần chừ, mình ngay lập tức vứt cặp qua một bên, chạy vào phòng ngủ để gặp chị giải thích.
Mình lặng đi trước khi định gọi tên chị. Chị ngồi đó trên giường, nước mắt từ từ lăn trên gò má mịn màng, mình tiến lại ôm lấy chị vào lòng. Chị cũng ôm lấy mình mà khóc to hơn.
- Anh tệ lắm, anh tệ lắm huhuhu_ chị vừa mắng vừa đấm nhẹ vào lưng mình. Nhẹ da thịt mình chẳng đau, nhưng tim thì đau lắm.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi._
- Anh tệ lắm...Có phải em mang bầu xấu xí nên anh chán em, đi yêu cô khác rồi không? Anh tệ lắm.....
- Anh giải thích được không? Nín đi vợ. Em đã từng nói có chuyện gì cũng sẽ nghe anh giải thích cơ mà, giờ sao lại khóc rồi?
- Rồi chồng nói đi, cố nói sao cho hợp lý vào..
- Đấy là bé Sun Kều, nó mới về nước sáng nay, nó qua thăm anh. Em còn lạ gì nó, hồi xưa cũng hay khoác tay anh như vậy còn gì. Nó khác gì em gái anh đâu mà.
- Em gái mưa chứ gì?_ chị có vẻ đã nguôi ngoai phần nào, nhưng vẫn cố tỏ ra giận giỗi cho có cái cớ để mình nịnh.
- Thôi vợ ghen ít thôi, để dành tí nữa con bé sang chơi mà tha hồ ghen.
- Anh này trêu em..._ chị ra sức mà đấm vào lưng tôi, lần này thì đau thật.
- Vậy là vợ hết giận rồi nhé. Nhanh ra ngoài 2 vc nấu bữa tối đãi khách.
Khoảng một tiếng sau thì bé Sun Kều đến. Mình ra mở cửa thì chị nhanh nhảu chạy theo vội ôm lấy mình. Đó là một cách để chị khẳng định chủ quyền với mình, để những cô gái có khả năng mang nguy cơ cướp lấy mình từ tay chị không có cơ hội nào. Nhiều khi mình cũng có thấy nó hơi trẻ con, nhưng cũng thấy vui vui. Mình thì mình chẳng dại gì mà đánh mất đi hạnh phúc mà bao nhiêu người mơ ước cũng không có được. Nói thẳng ra là mình không có máu lăng nhăng.
- A! Em chào chị._ Bé Sun Kều có vẻ cũng hơi bất ngờ khi bắt gặp cảnh chị đang ôm mình ngay trước mặt.
- Trời bé Sun cao khϊếp nhỉ?_
- Em không định mời bé vào nhà sao, mà đứng ngoài này hỏi han vậy?
- À vợ quên mất.
- Anh chị chẳng thay đổi gì nhỉ? Bao năm qua đi mà vẫn tình cảm như vậy.
- Có đó em, chị em dạo này hay ghen lắm. Như hồi chiều, ghen anh với em đó.
- Ơ chồng hay ghê, vạch áo cho người xem lưng.
- HAHAHA... Trời ơi...._ _ con bé cười phá lên làm vυ' nuôi đang ở trong phòng với cu cậu giật mình chạy ra ngoài xem chuyện gì.
- Thì tại chị không nhìn rõ nên không nhận ra em.
- Thôi cả nhà vào ăn cơm đi, kẻo nguội mất ngon.
Chuyện chỉ có vậy thôi.
Thú thật mấy tháng qua chỉ có chuyện đó có 1 tí gọi là "nổi trội", để có cái mà kể ra đây. Mình đọc mà cũng thấy tào lao lắm. Qua đây cũng phần nào thấy được cái cuộc sống của mình mấy tháng qua nó bình lặng đến khó tin. Chỉ có công việc và công việc.
Sau tết việc sẽ ít hơn, nhưng khi đó bụng chị đã to rồi, lại càng không có thời gian để rảnh tay.
Cảm giác lần đầu tiên được nghe con trai nói gọi BỐ" mà lòng mình hạnh phúc, vui sướиɠ lắm.
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ CHO TRUYỆN CỦA MÌNH.
HẸN CHƯƠNG GẦN NHẤT.
THANKS.