Ngoại truyện 5: Lời xin lỗi đến từ độc giả
Tôi đi vòng lại sau lưng chị rồi ôm nhẹ nhàng lấy chị để cảm nhận mùi hương quyến rũ quen thuộc. Chị nhẹ nhàng ngả người về sau tựa lưng vào người tôi, khuân mặt hiền hậu. Đặt một nụ hôn thật nhẹ lên tóc chị, tôi xiết vòng tay chặt hơn để bớt đi cái lạnh buốt của mùa đông.Ngoài trời mưa giăng kín phố, những cơn gió mang hơi lạnh từ phương bắc kéo về làm bay lất phất tà váy của chị. Lâu lắm rồi tôi và chị mới cùng nhau nghỉ trọn vẹn những ngày cuối tuần ở nhà.
Tôi nắm lấy hai bàn tay của chị, hai bàn tay đầy những vết xẹo, hay bàn tay đang sưng tấy lên vì lạnh, hai bàn tay sần sùi tróc vẩy vì dị ứng thời tiết, hai bàn tay muốn bế bồng đứa con trai mà chẳng thể được. Tôi đưa hai bàn tay chị lên áp vào má mình để cảm nhận những nỗi đau mà chị phải chịu đựng bao nhiêu năm qua. Nước mắt tôi đã rơi từ bao giờ, vô tình thấm vào những vết nứt nẻ trên tay làm chị giật mình rụt tay lại vì xót. Vội vàng tôi quay người chị lại rồi ôm thật chặt lấy chị, chắc chị xót lắm. Chị cũng khóc, những giọt nước mắt thấm qua lớp áo len rồi thấm vào da thịt tôi ấm nóng...
- Anh xin lỗi, em xót lắm phải không? Tại anh cả đừng khóc nữa..._ tôi xiết vòng tay chặt hơn, cơ thể chị nhỏ bé run run trong hơi ấm vòng tay tôi.
- Dạ. Em khóc vì hạnh phúc mà anh, anh cứ để em khóc đi._ Chị nép vào lòng tôi khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Tiếng nhạc vang lên du dương đưa tôi và chị chìm vào không gian thơ mộng;
"Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ, nối nhau về xa tít mờ
nối nhau những khuôn mặt phố
Tôi từng mong ngóng nhiều,
cứ qua đi, mùa Xuân quá xanh tươi
cứ qua đi hè thu nắng rạng ngời
tới đây những ngày Đông xám trời
Hà Nội của tôi những mùa Đông giá lạnh
Những con đường thanh vắng trong sương
bước chân người đi không hối hả
những khuôn mặt không vất vả
Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa
những mùa Đông thắm thoắt thoi đưa
Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh
Mùa Đông xa nhau
biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa Đông gặp nhau, khát khao được gần nhau hơn
Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
những giấc mơ không thành
những hạnh phúc ngọt lành
Bên mùa cây lá đổ, biết bao tình yêu chớm nở
Biết bao mộng mơ đón chờ
biết bao ô cửa kính mờ
Tôi từng mơ ước nhiều
cứ bên ai buồn vui sớm chiều
cứ cho ai tin yêu rất nhiều
mà tình yêu ai người thấu hiểu
Hà Nội hàng năm từng khi gió về
nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
yêu một giây phút miệt mài
thương còn thương suốt đời
Ai ngày xưa đã quá xa xôi
ai vừa đây đã quá thân quen
trái tim người cứ xoay tròn bốn phương
Bình yên trong mưa thấy chuyến xe càng thêm ấm áp
Nhìn ra thành phố, cứ mỗi năm một mùa Đông mới
Còn lại trong tôi những mùa Đông dấu yêu
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
những giấc mơ không thành
những hạnh phúc ngọt lành".
Tôi và chị đu đưa nhịp nhàng, để mặc cho những cảm xúc biến thiên theo giai điệu của bài hát, để mặc cho những bước chân đi tìm lấy vết tích của nhau, để mặc cho những giọt nước mắt thấm ướt cả vai áo nhau.
Những nụ hôn nhẹ nhàng cũng tự nhiên đến như một sự tất yếu. Không vồ vập mãnh liệt, chỉ nhẹ nhàng thôi nhưng cảm xúc thật sự thăng hoa. Nước mắt hòa quyện vào trong nụ hôn tạo thành một hương vị say đám mà chỉ có những tình yêu tuyệt vời mới có thể cảm nhận được, đó là hạnh phúc.
- Anh ghét mùa đông?
- Sao thế anh? Mùa đông đẹp mà.
- Anh ghét vì nó làm tay em sưng lên do dị ứng như thế này._ tôi nâng niu đôi bàn tay nhỏ bé của chị nằm gọn gàng trong lòng bàn tay mình. Tay chị là tay con gái nhưng lại chẳng được mịn màng hồng hào như người ta.
- Em quen rồi mà anh. năm nào cũng bị nên chẳng thấy đau đâu...
- Sáu năm anh đi học, em phải tự giặt quần áo, tự rửa bát vào mùa đông, em đau lắm phải không?
- Em nói là em quen rồi mà?
- Đừng giận anh vì anh không cho em đυ.ng vào việc nhà. Anh không chịu nổi khi thấy em đau đâu.
- Nhưng tắm thì để em tự làm được mà.
- Không được, dầu gội nó bám vào tay em lại làm em đau thì sao?
- Nhưng mà việc gì cũng không cho em làm, em thấy mình như một người vô dụng vậy.
- Việc ở shop đã đủ với em rồi, còn việc nhà cứ để anh lo cho.
- Anh còn việc ở đơn vị nữa mà, lo làm sao hết được?
- Yên tâm anh làm được mà. Em không thấy bao lâu nay anh vẫn làm tốt đấy thôi.
- Nhưng mà anh không cho em làm em buồn cho xem._ chị tỏ mặt giận như đứa trẻ con, giọng hờn dỗi trách móc tôi.
- Thôi được rồi, anh sẽ cho em làm, nhưng những việc liên quan đến nước phải để anh làm, ví dụ như giặt đồ, rửa rau, rửa bát, lau nhà thì để anh làm, cấm em đυ.ng vào chúng.
- Hihi.. Em biết rồi..._ nụ cười lại hiện lên trên khuân mặt xinh đẹp...
- Em đấy vừa khóc vừa cười mà cũng làm được. Xấu quá, nhìn như trẻ con vậy. Em và con bây giờ mà nằm cạnh nhau, thì chẳng khác gì nhau đâu.
- Em hơn tuổi anh đấy nhé.
- Hơn tuổi anh mà tính khác gì trẻ con đâu, nhõng nhẽo với chồng cả ngày đấy thôi.
- Chồng em em mới như vậy thôi.. hihi.._
Chị lấy tay nghịch mũi tôi rồi cười khúc khích, thỉnh thoảng lại hôn lên đó một cái thật kêu...
- Cái mũi gì mà cao thế, lại còn to nữa, hôn vướng víu lắm...
- Chứ không phải tại em hay véo, hay nghịch nó nên mới to như vậy hả?
- Hihi. Dạ.
Cách đây 1 tuần gia đình tôi về nước sau chuyến đi Ấn Độ 15 ngày. Tôi thì đi công tác, chị và con tiện cho đi theo để du lịch, tất nhiên chi phí cho chị với con là tiền riêng của nhà tôi.
Sang đó lạ nước lạ cái, thức ăn lại không hợp khẩu vị của chị với cu con, nên hai hôm đầu chị không khỏe lắm. Còn tôi thì thả đâu cũng sống được. Qua giai đoạn khó khăn nhất những ngày tiếp theo là những ngày thật sự hạnh phúc của cả nhà tôi. Sáng tôi đi học chuyển giao kỹ thuật với các chyên gia Ấn Độ, buổi chiều lại thuê xe đưa hai mẹ con đi chơi, đi mua sắm. Đồ điện tử ở bên đó phải nói là rất rẻ so với Việt Nam mình, chất lượng lại tốt nên tôi mua nhiều một chút về làm quà cho anh em bạn bè. Điều tôi ấn tượng nữa ở bên đấy là tiếng anh nghe khá lạ tai, hơn nữa có rất nhiều người biết nói tiếng anh, có lẽ vì Ấn Độ từng là thuộc địa của thực dân Anh?
Ban đầu nói chuyện bằng tiếng anh với mấy ông chuyên gia Ấn Độ hơi khó hiểu, nhưng may mà có ông nói được tiếng Nga nên dễ hiểu hơn đôi chút, vì có những từ chuyên môn khá lạ và khó nhớ. Công việc xong sớm hơn dự kiến ba ngày nên tôi và chị có thêm thời gian để đưa con đi chơi nhiều hơn.
Có một ông bạn người Ấn Độ nói với tôi: không nên đi về muộn vào ban đêm nhất là đối với phụ nữ, rất nguy hiểm vì nạn bạo lực và hϊếp da^ʍ hay xảy ra.. Nghe xong mà tôi thấy lo cho chị, rút ngay điện thoại gọi về phòng khách sạn. Một cuộc, rồi hai cuộc chị không bắt máy. Giữa cuộc thứ 3 tôi định chạy về khách sạn thì bên kia đầu dây có giọng nói quen thuộc vang lên.
- Alo! Who is that?
- Sao em không nghe máy?
- A chồng hả? Em tưởng nhân viên lễ tân khách sạn. Em mới tắm cho con xong, lúc anh gọi không nghe máy được..
- May quá! Nghe anh nói này. không được đi ra ngoài khi không có anh nghe chưa?
- Sao vậy hả anh?
- Về anh nói sau, vậy nhé! Anh cúp máy đây đang bận.
- Dạ em biết rồi.
Buông điện thoại xuống tôi thở phào, nhẹ cả người....
Sau chuyến đi Ấn Độ về tôi được nghỉ 3 ngày nên đưa 2 mẹ con về quê chơi ít bữa tiện thể đi tìm cành đào rừng có thế đẹp xuống làm quà tết. Nhắm được vài cành đẹp rồi để gần tết về quê lấy.
Lý do gần 1 tháng qua không có chương nào cho mọt người đọc là như vậy. Chương mới sẽ có trong thời gian nhanh nhất có thể. Mọi người đọc ủng hộ, mọi ý kiến khen chê xin đăng lên phần bình luận của Truyện
Thank so much.