Chị - Vợ Của Tôi

Chương 23

Chương 19: Nụ hôn tương tư
Nắng về trong mắt người tôi yêu

Lòng buồn vấn vương màu thu tím

Vắng em anh tìm nắng hỏi nhỏ

Em giờ dòng lệ có chia đôi?



Nắng về trong mắt buồn đơn côi

Sầu dâng ngập lối chiều qua ngõ

Gió lạnh vương trên từng bước nhỏ

Hơi ấm giờ này có ai cho?













Tiếng gió rít từng cơn ngoài hiên, tiếng mưa rơi ào ào như trút, tiếng sấm như xé toang cả bầu trời đêm u tối. Lâu lắm rồi mới có một cơn bão lớn như vậy đi qua vùng quê thanh tịnh này. Những con đường, những dòng suối chỉ sau một đêm đã ngập lụt trong dòng nước đỏ ngầu chảy xiết. Cũng may là nhà nó nằm ở nơi có địa hình cao chẳng bao giờ lo ngập lụt hay lũ quét gì cả.



- Anh ơi sắp xuống Hà Nội rồi, mà trời thì mưa to như này em thấy không có ổn._ chị ngồi ở bàn máy khâu quay sang nói với nó, khuân mặt có chút lo lắng.

- Không lo đâu em, mình còn 2 ngày nữa mới xuống mà. Nhìn trời như này chắc mai tạnh thôi.

- Em cũng mong là vậy. Không còn sơm nữa anh vào nấu cơm đi.

- À em chuẩn bị xong hết hành lý chưa? Nhớ mang ít đồ thôi, mình đi có 1 tuần thôi mà.

- Em biết rồi. Anh nhanh đi nấu cơm đi em đói lắm rồi đây này.hiihi_ chị chạy về phía nó rồi nhảy tót lên bám lấy cổ mà hôn vào má nó một cái thật kêu.

- Em lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy vậy. Sau này anh đi học xa mà cứ như này anh lo lắm biết không?_ nó đưa hai tay đỡ mông chị nhấc lên để chị coắp hai chân vào hông nó khỏi tụt xuống.

Những nụ hôn lại đưa hai người vào sâu trong từng phút giây đắm say bất tận. Chẳng hiểu sao mấy hôm nay nó và chị hễ gần nhau là lại dính vào nhau mà hôn đắm đuối. Có lẽ không ai nói với ai nhưng cả hai đều biết rằng ngày xa nhau cũng sắp đến, sẽ không có nhiều những phút giây hạnh phúc lãng mạn như này nữa.

- Anh sợ cái cảm giác không được hôn em như lúc này. Anh sợ lắm._ nó ôm thật chặt lấy chị, mùi thơm thoang thoảng quen thuộc dường như càng làm nỗi nhớ trong nó lớn dần lên.

- Vậy những ngày mình còn ở gần nhau này, mình hãy chỉ để dành cho nhau anh nhé?_ chị nói khẽ vào tai nó.

- Chắc chắn rồi. Vậy còn cơm trưa thì sao hả em?

- Không còn cần thiết nữa đâu anh. Giờ phút này em chỉ muốn được cùng anh thôi. Anh làm cho em hạnh phúc đi.

- Anh biết mà!

Tình yêu là vậy, luôn luôn kỳ diệu theo cách riêng của nó.













Tất cả đã chuẩn bị xong cho một chuyến đi xa đầu tiên cùng nhau giữa hai người. Đây không phải là lần đầu tiên đi Hà Nội của nó, trước đây nó hay đi cùng thầy dạy võ xuống Hà Nội để thi đấu giải, cũng có một vài lần nó xuống để đấu giải chui kiếm tiền mang về cho chị. Nhưng lần này xuống Hà Nội với nó có cảm giác đặc biệt hơn, vừa buồn vừa lo lắng.











Chiếc xe khách lăn bánh hướng về phía đường quốc lộ thẳng tiến, chị tựa vào vai nó khuân mặt buồn rầu. Nó quay sang hôn nhẹ lên mái tóc chị an ủi.

- Em lo lắng lắm phải không? Sẽ ổn thôi mà.

- Em cũng mong là vậy.

- Thôi em ngủ chút đi, đến nơi rồi anh gọi.

- Dạ….-_ chị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ tạm quên đi những lo lắng về tương lai phía trước.

Nó nhìn khuân mặt thanh thản lúc chị ngủ trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

- Anh sẽ làm được thôi, em yên tâm nhé. ._ nó tự hứa với lòng mình như vậy.

Con đường đèo quanh co hiểm trở hiện ra trước mắt, những đám mây bao phủ lên trên đỉnh núi chìm dần xuống thung lũng tạo thành một biển mây trắng mênh mông. Thị trấn nhỏ nơi có nhà của hai người mất hút dưới biển mây dày đặc, một lát nữa thôi là nó và chị sẽ đi xa nơi thân thuộc này. Những chiếc xe khách lớn và xe container thi nhau ngược xuôi trên đường quốc lộ lớn. Nó cũng mệt mỏi rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Chợt một rung động mạnh khi xe vào cua gấp làm nó tỉnh dậy. Quay sang nó thấy chị đang chăm chú nhìn cảnh vật dọc hai bên đường.

- Em dậy rồi hả? Sao không ngủ nữa.?_Nó khẽ động vào vai chị...

- Anh dậy lúc nào vậy. Xe xóc em ngủ không quen nên dậy nhìn cảnh hai bên đường thôi.

- Chắc nhìn được nhiều cảnh đẹp lắm nhỉ? Mà cũng sắp đến nơi rồi em kiểm tra hết đồ chưa?

- Rồi anh ạ. Mà anh liên lạc với chủ nhà trọ chưa?_

- Anh gọi từ tuần trước, xuống đấy là có phòng gọn gàng rồi.













Chiếc xe đỗ vào bến Mỹ Đình, hai người xuống xe rồi bắt taxi lên Hoàng Quốc Việt. Do từ Mỹ Đình sang HQV cũng gần nên đi taxi cho tiện, lại không bị nắng gió bụi bẩn, giá cũng rẻ, chỉ mấy chục nghìn. Đi xe ôm có khi còn đắt hơn.

-Anh ơi cho em xuống phía trước.

- Của anh chị hết 30 nghìn. Anh đưa em gái xuống thi đại học hả, đã có chỗ ở chưa?_ Anh tài xế quay xuống ghế sau khuân mặt niềm nở hiền hậu.

- Dạ đây là vợ em anh ạ. Hai vợ chồng em có chỗ ở rồi.

- Vậy hai em từ đâu đến?

- Hai vợ chồng em trên Hòa Bình xuống, em đi thi còn vợ em đi theo chăm sóc.

- Ủa vậy là cùng quê rồi. Anh cũng ở HB, anh và vợ xuống đây được 5 năm, anh lái xe còn vợ anh thì bán hàng ngoài chợ sinh viên._ mặt anh tài tươi cười hẳn lên.

- Vậy chắc cũng kiếm được kha khá anh nhỉ?

- Nói chung là cũng có chút để dành lo cho con cái.

- Làm phiền anh rồi, hai vợ chồng em xuống xe đây, anh đi làm kẻo mất khách.

- Đây sđt của anh, khó khăn gì thì gọi cho anh nhé, đừng ngại. Hai vợ chồng anh ở gần đây, rảnh thì đi uống nước nói chuyện. _ anh tài đưa cho nó mảnh giấy nhỏ có ghi sđt trong đó.

- Dạ. Chào anh,,,

Nó xách hai balo lên vai rồi nắm tay chị đi theo mình.

- Anh ơi, em tưởng đi xe taxi phải đắt lắm chứ?_

- Đi gần thì rẻ thôi, có khi còn rẻ hơn xe ôm nữa. Hai người đi taxi hết 30 nghìn, còn đi xe ôm chắc hơn 60 nghìn.

- Chắc anh đi quen rồi phải không?

- Mấy lần thôi. Mình đến nhà trọ rồi lên thôi em..

Trước mắt chị là một ngôi nhà 3 tầng nhìn bên ngoài khá là khang trang, rộng rãi.

- Bác Hương ơi cháu Hoàng đây ạ, bác có nhà không?

- Hoàng đấy hả? Bác xuống ngay đợi một lát._ giọng bác Hương từ trên lầu vọng xuống.

- Dạ......

- Hoàng đấy hả? Còn đây là Tiên phải không? Xinh quá nhỉ? Hai cháu vào đi._

- Dạ cháu chào bác, nhưng sao bác lại biết tên cháu ạ?_ chị khá ngạc nhiên khi bác Hương biết tên mình, mà lại còn có vẻ rất thân thiết với nó nữa, như quen lâu lắm rồi.

- À chuyện đó thì là do Hoàng kể cho bác biết.

- Kể ạ? Nhưng mà sao lại....?_ khuân mặt chị biểu hiện rõ sự thắc mắc.

- Thôi vào nhà đã rồi nói chuyện sau em.._ nó vội ngắt lời chị.

- Hoàng nói đúng đấy, vào nhà đã. Hai đứa lên phòng trên tầng 2 nhé đầy đủ hết rồi.

- Dạ..



Nó xách hai balo chạy ù lên phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của chị.

- Anh này em có chuyện không hiểu lắm?

- Ý em là chuyện anh quen bác Hương hả?

- Dạ đúng.

- Bác Hương là chị vợ của thầy Kim dạy võ, lần nào bọn anh xuống thi đấu đều đến đây ở nên lâu thành quen thôi.

- Còn chuyện bác biết em thì sao?

- Anh kể với bác Hương.

- Nhưng anh thân thiết đến mức kể cho bác ấy biết về em nữa hả?

- Chuyện đấy sau này em sẽ biết thôi. Chuyện dài lắm từ từ anh kể cho nghe.. Hai vợ chồng mình đi tắm rửa đã rồi xuống nhà ăn cơm, không bác đợi.

- Dạ.













Những tiếng còi xe vang lên ngoài con phố nhỏ, từng dòng người qua lại đông đúc chật kín cả lòng đường, đâu đó một bà cụ đang nặng trên vai gánh hàng rong với những mớ rau và một vài nải chuối chín.

- Anh đang nhìn gì mà đăm chiêu thế? Hay thấy gái Thành phố đẹp quá nên quên em rồi?_ Chị nhẹ nhàng ôm lấy nó từ phía sau. Má chị áp vào tấm lưng vạm vỡ của nó để cảm nhận từng nhịp thở nóng hổi. Tay chị đặt vào ngực nó cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ...Im Lặng.........

- Nhịp tim của anh, hơi thở của anh và em đã làm một từ lâu. Nên tim anh có rung động vì người con gái khác em cũng sẽ biết, hơi thở anh có gấp gáp đứt quãng vì hôn ai khác em cũng sẽ biết. Vậy nên anh đừng bao giờ làm em buồn nhé._ Chị lại khẽ dụi dụi cái mũi xinh nhỏ nhắn lên lưng nó để cảm nhận mùi hương nam tính quen thuộc.

Nó quay người lại lấy hai tay nựng yêu hai bên má của chị, rồi mắt trong mắt và môi quấn môi... ngọt ngào...man trá......













"Tiếng quạt gió và tiếng thở nặng nhọc hòa lẫn vào nhau trong một buổi chiều mưa man mác lạnh. Tay nó khẽ đưa về sau gáy chị để kéo chị lại gần cho những nụ hôn thêm mãnh liệt. Rồi chỉ một lúc sau cả căn phòng nhỏ chìm ngập trong biển tình mênh mông, với những con sóng màu hồng và những cơn thủy triều cứ thi nhau xuống rồi lại dâng lên tới đỉnh điểm. Cho đến khi cơn sóng mạnh mẽ nhất ập đến làm vỡ tan cả không gian và thời gian".













Nó tỉnh dậy khi những nụ hôn thơm ngát trên đôi môi dịu ngọt lại mời gọi. Ai mà cưỡng lại cho nổi! Chị rời môi ra làm cho nó có chút cảm giác hụt hẫng...

- Anh dậy đi 4 rưỡi chiều rồi kìa.. Dậy đi anh...._ Chị áp hai tay vào hai bên má nó rồi lắc nhẹ qua lại.

Bất ngờ nó kéo chị nằm đè lên người mình rồi lại tra tấn đôi môi căng mọng kia bằng những nụ hôn nồng nàn si mê.

- Anh hư quá, lại vậy rồi.. dậy đi nhanh lên.. dậy..._ bất ngờ chị cầm góc của chiếc chăn mỏng nó đang quấn trên người kéo thật mạnh...

- Em dừng lại...Trời ơi... em.._Cơ thể cường tráng của nó với những khối cơ bắp săn chắc đang ở trong trạng thái khỏa thân toàn tập. Lại còn có một thứ dậy không đúng lúc chút nào...

Bình thường có hai người với nhau nó chẳng bao giờ phản ứng như vậy cả chị cũng quen với chuyện đó từ lâu. Nhưng lần này thì khác vì xuất hiện thêm một người thứ ba là con gái bác Hương.

- Á_ Con bé há hốc mồm, rồi vội lấy tay che mặt lại, chạy tót xuống tầng một gọi mẹ...

- Ủa anh? Ai đấy? Sao lại?_ chị cũng ngơ ngác không kém....

Nó nằm co ro trên dường mà chỉ biết cười trừ...

- Hoa, con gái bác Hương chủ nhà đấy... Lần này thì tại em hết đấy nhé, em làm cho người khác thấy hết cơ thể anh rồi còn gì? huhuhu.._ nó giả bộ như người con gái khuê các tội nghiệp vừa gặp phải gã sở khanh háo sắc làm chị cũng không nhịn được cười...

- Anh thôi đi lại còn trêu em nữa... Xấu hổ chết đi được...

- Người xấu hổ là anh đây mới đúng, lát nữa xuống ăn cơm không biết đối diện với con bé kiểu gì đây?.. Bắt đền em đấy...!!!_

- Anh còn chưa chừa hả mà còn đòi bắt đền em.... Dậy đi anh._ chị cầm tay nó kéo lên...

- Được rồi vợ yêu anh dậy đây... Tối anh đưa em đi ngắm cảnh thành phố cho biết...

- Em biết rồi, anh đi tắm đi rồi xuống nhà nấu cơm với em....

- Dạ vợ... chụt..._ nó hí hửng hôn môi chị một cái rồi chạy vào phòng tắm...



Chị nhìn theo bóng dáng nó rồi nở một nụ cười thật hạnh phúc. Chị thầm nghĩ, người mà chị yêu, là chồng chị nhiều lúc có những suy nghĩ, hành động, lời nói rất chững chạc. Nhưng cũng có đôi khi lại nhí nhảnh và trẻ con đến như thế. Chị đối với nó không chỉ vì tình yêu trai gái mà còn có những thứ tình cảm đáng quý khác: chị còn là một người chị, một người bạn, rồi có khi còn như một người mẹ hy sinh tất cả vì nó.



- Dạ chúng cháu chào bác. Chào Hoa..._ Nó quay sang phía nhỏ Hoa đang ngồi cúi gằm mặt xuống bàn nhặt rau. Chắc con bé con đang xấu hổ vì cảnh tượng vừa nãy. Dẫu sao con bé mới 16 tuổi...

- Chào hai đứa. Đi xe xa mệt sao không nghỉ thêm chút nữa đi vội xuống làm gì...

- Dạ bọn cháu xuống phụ bác nấu cơm tối.

- Bác với Hoa làm được rồi, hai cháu cứ nghỉ đi...

- Thôi bác, để hai cháu nấu cho, vợ cháu nấu ngon lắm bác ơi...

- Vậy thôi được rồi, bác xem tay nghề vợ cháu như thế nào?_ bác Hương mỉm cười rồi cởi tạp dề ra đưa cho chị..

- Bác đừng nghe anh Hoàng, cháu nấu không ngon lắm đâu ạ. Anh Hoàng còn nấu ngon hơn cháu nữa. Ở nhà việc bếp núc, rửa bát đĩa, giặt quần áo chủ yếu là chồng cháu làm, anh ấy không cho cháu đυ.ng vào thứ gì vì sợ cháu đau...

- Cháu may mắn lắm đấy nhé. Hoàng nó nhỏ tuổi nhưng nó suy nghĩ chín chắn so với nhiều người hơn tuổi nó. Tướng tá lại như người mẫu nữa._

- Hài lại tâng bốc cháu rồi... Cháu đâu có được như vậy đâu...

- Cháu không được như vậy mà cháu hơn vậy. Sau này cũng chỉ mong cái Hoa nhà bác kiếm được tấm chồng như cháu thôi...._ bác Hương quay sang phía nhỏ Hoa lắc đầu.

- Vội gì bác, Hoa mới 16 tuổi thôi mà. Lại xinh xắn nữa lo gì ạ. Phải không Hoa?_ nó cố ý gọi lớn tên nhỏ làm Hoa giật mình vội ngẩng mặt lên, nhưng nhìn thấy nó nhỏ lại mặt đỏ xấu hổ cúi gằm xuống ngay tức khắc.

- Hoa con sao vậy?_ bác Hương thấy biểu hiện khác lạ của nhỏ thì thắc mắc..

- Dạ không có gì đâu mẹ. Con lên phòng đây.._ nói xong nhỏ chạy tót lên tầng 3 trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ.

- Con gái đang tuổi lớn phức tạp lắm.. bác cũng chịu nó thôi, được cái nó ngoan, dễ bảo, học cũng được nên bác cũng yên tâm._ khuân mặt bác đăm chiêu, suy tư làm cho những nếp nhăn hiện rõ hơn.

- chuyện bình thường mà bác, trước vợ cháu còn thất thường hơn Hoa nhiều ạ...

- Anh nói em hả?_ chị đang bận rộn với đống thức ăn nghe thấy nó nhắc đến liền quay sang lườm nguýt nó một cái với ánh mắt sắc lẹm.

- Không phải vậy sao? ngày trước vợ cháu hay ghen linh tinh cháu với đám con gái trong trường lắm bác ạ, có lúc còn ghen với cô giáo nữa.

- Cũng tại cháu còn gì?

- Nhưng sao lại tại cháu? Cháu có làm gì đâu.?|_ nó ngơ ngác.

- haha.. Thôi hai đứa nấu, bác lên xem Hoa thế nào.

- Dạ._

Đợi bác Hương lên hẳn trên tầng 3 chị mới quay sang véo mạnh vào bắp tay nó một cái.

- Anh đấy cái gì cũng kể ra được...

- Vợ anh lúc ghen hay giận cũng đáng yêu cả. Thế nên anh chẳng thể nào làm gì khác ngoài việc tự nhốt mìn vào tim em._ nó tiến lại ôm lấy chị từ sau rồi hôn nhẹ lên mái tóc đen dài của chị.

- Miệng anh không nên nói những lời ngon ngọt ấy với người khác đâu nhé. Em lo lắm.._ Chị quay đầu lại để hai đôi môi lại tìm đến nhau thật nhẹ nhàng.

- Anh bỏ em ra không bác xuống thấy thì sao? Em ngại lắm...

- Hôn cái nữa rồi anh bỏ ra..._ chị quay lại hôn lên môi nó lần nữa rồi lại chú tâm vào làm thức ăn mặc cho nó đang hụt hẫng cực độ.











Chị quay lại thấy mặt nó xị ra thì hiểu ngay chuyện gì.

- Anh, bình thường ở nhà chỉ có hai vợ chồng mình thì em chẳng từ chối đâu, nhưng ở đây là nhà người ta em đâu thể chứ? Để tối anh nhé?

- Anh đâu có nghĩ gì đâu. Anh giả vờ như vậy để trêu em thôi. nhưng mà em nói tối nay là phải giữ lời đấy nhé? hehe!!!_ nó cười khoái chí vì lừa được chị.

- Anh..... Em... _ chị chẳng thể nói được gì nữa...















Hà Nội, Thủ đô phồn hoa, đô hội với những con đường chằng chịt, những tòa nhà cao ốc sừng sững, những con đường tấp nập, những con phố cổ kính rêu phong. Đêm xuống những ánh đèn đủ sắc màu thi nhau tỏa sáng như những vì sao..

Nó mượn chiếc xe Dream II của bác Hương để chở chị đi chơi loanh quanh thành phố. Lần đầu tiên chị được ngồi ghế đá công viên, lần đầu tiên chị đến Vườn Bách Thảo, lần đầu tiên hai người hôn nhau trong công viên như bao cặp đôi khác.... Hai người lại hướng về phía Hồ Gươm lung linh dưới ánh đèn màu thành phố, lần đầu hai người ăn kem tràng tiền cùng nhau, cảm giác lạ lắm.

Những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị hướng về phái nó và chị. Nó đi đôi giày trắng, mặc chiếc quần jean, chiếc áo sơ mi trắng lộ ra thân hình vạm vỡ cơ bắp, cùng chiều cao lý tưởng làm cả đám chị em đi qua ai cũng ngoáy lại nhìn. Đi bên cạnh nó là chị, người con gái xinh đẹp, mái tóc đen mượt dài đến đầu gối, mang trên mình bộ đầm ôm màu sắc nhẹ nhàng nhưng tinh tế, lộ ra đường cong nóng bỏng khiến bao nhiêu ánh mắt của những gã đàn ông con trai chẳng thể rời mắt khỏi. Dù là ở quê lên nhưng do chị biết về may mặc nên phong cách của hai người khá ổn.



Nó và chị nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở nơi thành thị này. hai người vô tư thể hiện tình cảm, sự quan tâm dành cho nhau mà chẳng cần phải quá e ngại như ở quê.

Hai người lấy 1 túi kem rồi ra vườn hoa Lý Thái Tổ ngồi ngắm phố đêm và những dòng người qua lại tấp nập.

- Mình về anh nhé? Em buồn ngủ rồi_ chị tựa vào vai nó nhắm mắt, khuân mặt hiện lên niềm hạnh phúc.

- Còn sơm mà, vội gì chứ...?

- Nhưng em muốn về....Anh không nhớ hả?_ chị nói thầm với nó.

- Nhớ.... Nhớ gì????? À nhớ rồi ..Nhưng mà em hôm nay sao lại chủ động thế?

- Anh nghĩ xem hai vợ chồng mình cứ hôn nhau nhiều như vậy làm sao mà em...._ chị lại xấu hổ nép vào ngực nó....

- Vậy hai vợ chồng mình về thôi....

- Dạ.....













Xin kết thúc chương ở đây.



THỜI GIAN QUA NHIỀU VIỆC QUÁ MÌNH KHÔNG CÓ THỜI GIAN RẢNH NÊN KHÔNG VIẾT ĐƯỢC. CUỐI NĂM RỒI VIỆC NHIỀU NGẬP ĐẦU LÀM KHÔNG HẾT, ANH EM THÔNG CẢM CHƯƠNG HƠI NGẮN ĐỌC TẠM NHÉ. SẼ CỐ GẮNG RA NHIỀU HƠN..





THANK SO MUCH.