Trình Chu Sách nhìn thẳng vào anh và nhẹ nhàng hỏi lại: “Anh ơi, có được không ạ?”
Thẩm Thời Hi thản nhiên gật đầu: “Được chứ.”
Thẩm Thời Mộc và mấy người kia đúng lúc bước tới cạnh Thẩm Thời Hi: “Anh à, tụi em dọn xong rồi, đi thôi.”
---
Có lẽ vì hôm nay là ngày khai giảng nên các quán ăn gần trường đều chật kín. Mấy người đành đi xa hơn một chút để đến một quán lẩu.
Họ tìm chỗ ngồi rồi vừa gọi món vừa trò chuyện.
Nguyễn Sâm bất chợt tò mò: “Anh Thời Hi, tên của anh và Thời Mộc có ý nghĩa gì không?”
Thẩm Thời Hi ngẩng đầu lên khỏi điện thoại và mỉm cười nói: “Anh sinh lúc mặt trời mọc, nên là Hi. Tiểu Mộc sinh vào buổi chiều tà, ban đầu định đặt là Mộ trong hoàng hôn nhưng bố mẹ thấy chữ đó không may mắn nên đổi thành Mộc, ngụ ý là vạn cây đua xuân.”
Thẩm Thời Hi không nói dối. Đây đúng là nguồn gốc tên mà Thẩm Tuyên và Thẩm Tùng đã đặt.
Cũng là ý nghĩa cái tên mà bố mẹ đã qua đời từng đặt cho anh ở thế giới thực.
Phương Cẩm cười: “Ý nghĩa hay thật đấy. Nếu Tiểu Mộc cũng sinh buổi sáng thì sao nhỉ?”
Thẩm Thời Hi khựng tay, đáp: “Triều.”
Thẩm Thời Mộc không nghe rõ nên hỏi lại: “Gì cơ ạ?”
Thẩm Thời Hi chầm chậm chớp mắt, ánh mắt của Trình Chu Sách ngồi bên cạnh thoáng ngỡ ngàng khi nhìn hàng mi đen như lông quạ của anh khẽ động.
“Triều trong ánh bình minh, Triều Triều.”
Không hiểu sao ngay khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy anh đột nhiên hơi u sầu.
Nhưng rất nhanh chàng thanh niên đã cười như thể chẳng có gì xảy ra và chuyển sang chủ đề khác.
Trình Chu Sách lặng lẽ nhẩm lại cái tên ấy trong lòng, Triều Triều.
Dù trong quán lẩu có điều hòa nhưng giữa mùa hè nóng bức, lại còn ngồi quanh nồi lẩu sôi sùng sục khiến ai nấy đều sớm đổ mồ hôi. Phương Cẩm và Nguyễn Sâm liếc về phía quầy tự chọn bên cạnh.
Thẩm Thời Hi để ý ánh mắt hai người, anh nhìn sang đó rồi bật cười.
“Muốn uống rượu thì cứ uống, anh đâu cấm.”
Quán lẩu này không chỉ nổi tiếng vì lẩu ngon mà còn vì các loại rượu trái cây tự chọn, phần lớn đều do chính ông chủ tự ủ nên chúng mang hương vị rất độc đáo.
Vừa nãy, ánh mắt mấy chàng trai đều hướng về góc để rượu trái cây.
Dù Thẩm Thời Hi cũng trẻ nhưng anh vẫn lớn hơn họ vài tuổi, lại là anh trai của bạn cùng phòng nên họ có chút e dè, ngại mở lời.
Nghe Thẩm Thời Hi nói vậy, mấy chàng trai reo hò rồi rôm rả kéo nhau ra quầy tự chọn.