Trình Chu Sách ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Thẩm Thời Hi nghiêng đầu nhìn cậu: “Không đi à?”
Trình Chu Sách lắc đầu: “Không ạ.”
Thẩm Thời Hi khẽ cười rồi cúi xuống nhìn điện thoại trả lời tin nhắn. Gần đây, phần lớn công việc của anh đã chuyển về trong nước nên sắp tới sẽ bận rộn hơn.
Không khí trở nên im lặng.
Nhưng có lẽ vì Thẩm Thời Hi đã gia nhập vào vòng tròn xã hội của người lớn nhiều năm nên anh thường sẽ không để bầu không khí rơi vào sự xấu hổ.
Thẩm Thời Hi nghiêng đầu về phía cậu, anh vừa định mở lời thì bên cạnh có một người đi ngang qua dường như không đứng vững đột nhiên ngã về phía anh.
Thẩm Thời Hi chỉ cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo mạnh, lùi lại một bước. Sau đó, bàn tay của người kia nhanh chóng buông ra.
Gã đàn ông mất thăng bằng ngã hụt bèn chống tay lên bàn để giữ vững cơ thể, thậm chí còn làm đổ vỡ vài cái bát.
Khoảng cách giữa Thời Hi và chàng trai khiến anh lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cậu.
Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, anh khẽ chun mũi rồi vô thức lần theo mùi hương và phân tích thành phần bên trong đó.
Có thể do cậu ăn không nhiều, khói lẩu cũng không bay về phía đó nên mùi thức ăn trên người khá nhẹ, vì thế không át được hương thơm vốn có của cậu.
Gã đàn ông vừa ngã đã đứng thẳng dậy, trên áo dính vài vết dầu rồi nói với giọng bực bội: “Xin lỗi, vừa rồi hơi bất cẩn nên đứng không vững.”
Thẩm Thời Hi quay sang nhìn gã đàn ông suýt ngã vào mình. Dù miệng nói xin lỗi nhưng thần thái và giọng điệu của gã chẳng có vẻ gì là hối lỗi.
Bên cạnh gã còn có vài người bạn đang cười cợt.
Rõ ràng là gã cố tình ngã vào.
Trình Chu Sách cười lạnh lùng: “Không cẩn thận? Chứ không phải cố ý lao vào anh tôi à?”
Anh tôi?
Thẩm Thời Hi thoáng quên mất mình định nói gì, anh vô thức nhìn sang Trình Chu Sách bên cạnh.
Chàng trai ngồi trên ghế với vẻ thoải mái và hờ hững nhưng lại toả ra cảm giác áp bức của một kẻ bề trên.
Đây không phải là khí chất có thể được nuôi dưỡng bởi một gia đình tầm thường.
Gã đó cũng không ngờ đối phương lại thẳng thừng vạch trần ý đồ của gã như vậy nên thoáng bối rối, đám bạn bên cạnh nghe vậy cũng xúm lại, ánh mắt bắt đầu lóe lên sự gian xảo.
Trình Chu Sách ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ thì dứt khoát đứng dậy, đôi mắt phượng sắc bén cùng với đuôi mắt khẽ nhếch nhìn thẳng vào đám người đối diện.
“Sao? Say rượu rồi giở thói lưu manh à?”