Minh Từ Dập đứng dậy đi ra ngoài: “Có nói rõ là chuyện gì không?”
Gã gia đinh lắc đầu: “Không có, chỉ nói là có chuyện gấp thôi ạ.”
Trong lòng Minh Từ Dập tràn đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, y khẽ cười bước lên xa giá đã chuẩn bị sẵn, cứ như vậy vào cung.
Minh Từ Dập chạy tới Ngự Thư Phòng, tiếng cười của Khương quý phi từ bên trong truyền ra.
Minh Từ Dập: “…”
Y biết là chuyện gì rồi.
Khương quý phi là cháu gái của Khương thái hậu, cũng là do đích thân Khương thái hậu đưa vào cung làm phi tử của Ngân Ôn đế.
Ngân Ôn đế không thích nàng ta, đương nhiên cũng sẽ không sủng ái nàng ta, rốt cuộc chỉ là người của kẻ địch, nhưng Ngân Ôn đế lại không thể làm ngơ.
Đối với vị khách không mời mà đến này, phương thức Ngân Ôn đế dùng để đối phó chính là gọi Minh Từ Dập.
Từ lúc Minh Từ Dập bước vào, Khương quý phi liếc mắt quét qua Minh Từ Dập một cái, thần sắc lộ rõ vẻ không vui.
Nàng ta được Khương hữu tướng nuông chiều, tuy tính tình nàng ta tàn nhẫn, nhưng không phải ảnh đế, không giấu được cảm xúc, nhìn mặt nàng ta quá đủ để đoán được ý tứ trong lòng nàng ta rồi.
Khương quý phi xác thực không chào đón Minh Từ Dập.
Nghĩ tới Khương thái hậu luôn nói có thể mượn sức Minh Từ Dập thì tốt, nhưng nàng ta vẫn không vui.
Chung quy người này luôn dính với Ngân Ôn đế, nếu không phải Khương quý phi thừa nhận trong lòng Ngân Ôn đế chỉ có một mình Bạch hoàng hậu, nàng ta sẽ hoài nghi không biết hai người bọn họ có thông gian với nhau hay không.
Rõ ràng là Ngân Ôn đế yêu cầu Minh Từ Dập tới, Ngân Ôn đế lại giả bộ tốt bụng: “Đêm khuya ái khanh đến đây là có chính sự quan trọng cần bàn?”
Minh Từ Dập hành lễ đúng quy tắc, khom lưng chắp tay, từng lời dõng dạc nhất quán thưa: “Thần xem tinh tượng vào ban đêm, phát hiện điều bất thường, vì vậy lập tức tới bẩm báo bệ hạ.”
Ngân Ôn đế nghiêng đầu nhìn về phía Khương quý phi: “Quý phi, trẫm phải thương nghị chuyện đại sự với Quốc sư, nàng về trước đi.”
Khương Quý phi bất mãn trong lòng: “Quốc sư có chuyện gì quan trọng mà lại phải bẩm báo vào lúc này? Hơn nữa Quốc sư không phải triều thần, tại sao thần thϊếp không thể ở lại nơi này nghe một chút?”
Mặc dù Minh Từ Dập là Quốc sư, nhưng quả thật không tham gia thiết triều. Nói cách khác, y giống như một linh vật.
Minh Từ Dập không nói gì, chỉ mỉm cười đối lại.
Ngân Ôn đế nhàn nhạt đáp: “Tuy Quốc sư không xuất hiện trong triều đường, hồi báo việc nước là chính sự. Hậu cung không được tham dự triều chính, chẳng lẽ Quý phi đã quên?”
Khương Quý phi nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt này của Ngân Ôn đế, trong lòng liền có chút khó chịu, nàng ta mím môi: “Bạch tỷ tỷ cũng…”
“Nàng ấy là Hoàng hậu.” Khóe miệng Ngân Ôn đế tuy cười ôn hòa, nhưng giọng điệu lại toát lên vẻ đáng tin cậy: “Có phải Quý phi cảm thấy bản thân nàng hiện giờ có thể đứng ngang hàng với Hoàng hậu?”
Tay Khương quý phi nắm chặt lò sưởi đột nhiên căng thẳng. Nàng ta hít sau một hơi, trực tiếp đứng dậy hướng Ngân Ôn đế thi lễ: “Thần thϊếp cáo lui.”
Dứt lời, không đợi Ngân Ôn đế lên tiếng, nàng ta liền trực tiếp mang người rời đi.
Thời điểm nàng ta đi, có một trận gió thổi đến làm Minh Từ Dập đau đầu.
Khương quý phi đích thực là hậu nhân chính thống của Khương gia, nhưng nàng ta đã dùng tình cảm của mình đối với Ngân Ôn đế.
Kiểu này giống như một loài yêu một loài khác, bọn chúng không thể nào đi cùng nhau trên một con đường.
Ngân Ôn đế cũng sẽ không rung động trước Khương quý phi.
Nam nhân Quý gia có hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng trước sau chỉ có tình cảm vô cùng sâu đậm với một người duy nhất.
Trong cuốn sách này viết rằng, từ khi Ngân Ôn đế gặp được Bạch hoàng hậu Bạch Nhã Nhàn vào năm mười lăm tuổi, trong lòng liền thầm định không dung nạp người khác.
Để đưa Bạch Nhã Nhàn lên làm hậu, Ngân Ôn đế đã trao đổi điều kiện với Thái hậu, giao một nửa cấm quân phòng thủ hoàng cung cho Thái hậu nắm giữ.
Cũng may Bạch Nhã Nhàn không phải nữ nhân có ý đồ xấu, bằng không giang sơn này sẽ thảm bại trong tay Ngân Ôn đế.
Sau khi Khương quý phi rời đi, Ngân Ôn đế thở dài một hơi: “Cũng may còn có khanh.”
Minh Từ Dập không khách khí hạ mông ngồi trên giường: “Đúng vậy. Thần chính là người làm công hèn mọn, lão bản kêu thần lúc nào thì thần đến lúc đó. Bất luận là mưa gió ập đến, cũng muốn thay lão bản chịu dao găm và ám tiễn.”
Minh Từ Dập cười nhẹ, chậm rãi thở dài: “Ài, số mệnh của thần như vậy còn chưa đủ khổ sao? Lão bản có muốn suy xét lại tăng thêm ít tiền lương hay không?”
Ngân Ôn đế nghe không hiểu y đang nói cái gì, nhưng mấy lời này không phải mới nói một hai lần, hắn cũng không để ý. Ở trong mắt hắn, Minh Từ Dập là cao nhân, lời nói của cao nhân khiến người nghe không hiểu là chuyện rất bình thường.
Mà thời khắc này, Ngân Ôn đế cũng chỉ cần nở nụ cười rạng rỡ là được, bởi vì hắn biết Minh Từ Dập cũng chả để ý xem hắn nghe hiểu gì không.
Minh Từ Dập tự mình phun chữ tào lao một lúc rồi lại đi vào chủ đề chính: “Sao Khương quý phi lại tới tìm người? Lần trước còn ăn chưa đủ?”
Ngân Ôn đế khẽ thở dài: “Gần đây, thân thể Nhã Nhàn thường không khỏe, chủ động đem quyền hành hậu cung giao cho nàng ta, nàng ta liền cho rằng là ta có ý…”
Lời chưa nói hết, nhưng Minh Từ Dập tựa hồ đã hiểu.
Khương quý phi tuy hơi tàn nhẫn, tâm cơ còn nhiều, nhưng Minh Từ Dập cảm thấy bản tính nàng ta không tương đồng với Khương Thái hậu.
Vả lại, vị này chưa từng đυ.ng tới mạng người khác.
Trọng điểm là nàng ta yêu thích Ngân Ôn đế, lòng đầy ham muốn chiếm được trái tim và chú ý của hắn, thật sự không thích hợp xếp vào loại “Xấu” kia.