Tuy nhiên, vài ngày sau, Minh Từ Dập lại bị Ngân Ôn đế triệu kiến đến Ngự Thư Phòng.
Ngân Ôn đế vừa cười vừa đưa lá thư mới lấy được từ bồ câu đưa thư để xuống trước mặt Minh Từ Dập, y cụp mắt xuống liếc nhìn một cái lập tức hoảng sợ.
Ở trên viết "Vừa ra khỏi thành gặp phải tập kích, thuận lợi sống sót, hoàng huynh đừng nhớ mong."
Minh Từ Dập: "???"
Tình huống này là thế nào vậy?
Theo lý mà nói, lá thư Ngân Ôn đế nên nhận được nên là "Gặp phải tập kích, bị thương một chút" mới phải chứ?
Minh Từ Dập ngơ ngác.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Là trí nhớ của y xảy ra vấn đề hay do thế giới này quá huyền ảo kỳ bí rồi?
Chức vị Quốc sư của y còn có thể giữ được sao?
Chắc không là rồi ha?
Minh Từ Dập cảm thấy khủng hoảng vì bản thân phải đối mặt với việc sắp thất nghiệp.
Ngân Ôn đế cười hỏi: "Hơn nửa tháng nữa, Trường Thư phải đi qua địa bàn của Trưởng công chúa, có khả năng gặp nguy hiểm không?"
Minh Từ Dập từ trong sững sờ tỉnh táo lại: "Không gặp nguy hiểm, nhưng chân bị phế là thật."
Hiện tại Ngân Quốc có một vị Trưởng công chúa, phong hào Bình Nhạc, là con gái ruột của Thái hậu.
Vị Bình Nhạc trưởng công chúa này là tiêu chuẩn của loại nữ nhân độc ác, nàng ta cực kỳ hận Quý Trường Thư, mà nguyên nhân lại rất đơn giản.
Bởi vì nàng ta muốn ở lại kinh thành nhưng bị Quý Trường Thư và Ngân Ôn đế liên thủ trù tính biếm về đất phong nhằm phân tán quyền lực của Thái hậu trong triều.
Ngân Ôn đế lại khẽ thở dài một hơi: "Hy vọng lần này hắn có thể thoát khỏi kiếp nạn này."
Hắn ngừng lại một chút: "Trước tiên, trẫm cảm tạ lời chúc tốt lành của Quốc sư."
Minh Từ Dập: "..."
Y cảm thấy miệng y chắc không lợi hại như vậy đâu.
Nếu như có lợi hại vậy thì y đã không dựa vào việc lừa gạt để ngồi vào cái chức vị Quốc sư này mà hoàn toàn có thể làm Hoàng đế luôn.
Sau khi đi ra từ chỗ Ngân Ôn đế, Minh Từ Dập vừa định trở về trạch viện của mình thì trên đường lại bị một thái giám chặn lại.
Lão thái giám kia nhìn qua có vẻ tuổi già sức yếu nhưng bước đi trên đường rất nhẹ nhàng, người khác căn bản không nghe thấy tiếng bước chân của lão ta.
Lão ta chính là thái giám được sủng ái nhất bên cạnh Thái hậu, cũng là Hán chủ của Tây Hán.
Minh Từ Dập nhìn về phía lão thái giám đang chắp tay với y, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngụy công công có chuyện gì phân phó?"
Ngụỵ công công cũng thuận theo nở nụ cười: "Lão nô có việc này muốn làm phiền Quốc sư đại nhân, chỉ là mấy ngày gần đây Thái hậu rất buồn chán, muốn mời đại nhân đến Từ Ninh Cung ngồi chơi một lát."
Minh Từ Dập hơi nhướng mày: "Ta phải trở về phủ rồi."
Ngụy công công không nhúc nhích, chỉ cười lại chắp tay thêm lần nữa.
Minh Từ Dập biết lão ta sẽ không chịu để y về phủ.
Chuyện y là phe cánh của Hoàng đế cả triều đỉnh đều biết, bây giờ nếu thật sự đi uống trà nói chuyện phiếm với Thái hậu, e sẽ khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng Minh Từ Dập lại không sợ.
Ở trong mắt người khác có lẽ Ngân Ôn đế không còn trọng dụng y như trước nữa nhưng Minh Từ Dập lại biết rõ rằng không ai có thể lay chuyển được lòng tin của Hoàng đế đối với y.
Y vô cùng tự tin Ngân Ôn đế sẽ tin tưởng y.
Cho nên, Minh Từ Dập khẽ vuốt cằm: "Dẫn đường."
Ngụy công công làm một động tác mời, đi chậm hơn Minh Từ Dập nửa bước rồi tiến về phía trước, vừa đi vừa ở bên cạnh nói với Minh Từ Dập: "Thái hậu nghe nói đại nhân thích ăn đồ ngọt nên đặc biệt chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt và trà nhài của phương Nam, hy vọng đại nhân có thể ngồi lâu một chút."
Minh Từ Dập chỉ có thể thuận theo nói lời tạ ơn: "Thái hậu có lòng rồi."
Rất có lòng.
Minh Từ Dập trong lòng cười lạnh.
Có lòng lôi kéo y, để y giúp bà ta làm những việc đáng xấu hổ đó.
Có điều không sao cả.
Dù sao y cũng biết dưới lớp mặt nạ của lão yêu bà đó là vẻ mặt ghê tởm như thế nào rồi.
Y sẽ không dễ dàng lung lay sự kiên định của mình.
Dù sao bây giờ còn chưa xác định được liệu Quý Trường Thư có chết vì bệnh hay không, nếu chuyện này hắn vẫn thoát được, vậy y sẽ đánh rắm mất!
Mà nếu Quý Trường Thư chết rồi, kết cục của quyển sách này vẫn là Ngân Ôn đế thắng thôi.
Đầu óc y có bệnh mới đứng về bên bại trận để tìm cái chết!
Minh Từ Dập nắm kịch bản trong tay tỏ vẻ mười con ngựa cũng không kéo y trở về được.
Thái hậu yêu thích hoa cúc cho nên trong sân Từ Ninh Cung có đầy đủ các loại hoa cúc, một đóa nở càng kiều diễm hơn một đóa.
Dưới thời tiết của phương Bắc còn có nhiều hoa cúc nở như vậy, đủ để nhìn ra quyền thế bấy giờ của Thái hậu trong triều chính.
Minh Từ Dập liếc nhìn những bông hoa cúc này, thầm than lãng phí tiền tài đồng thời cũng cảm thấy kính sợ Thái hậu thêm mấy phần.
Sau khi y trở thành Quốc sư thật sự hiếm khi nhìn thấy Thái hậu chứ đừng nói chi là giao thiệp.
E rằng bây giờ Thái hậu nghe tin Quý Trường Thư đang khởi hành hồi kinh nên sốt ruột, vì vậy lúc này mới muốn lôi kéo y.
Thật đáng tiếc.
Đã muộn.
Trong lòng Minh Từ Dập còn nhớ món nợ mà bà ta và Trưởng công chúa đã liên thủ suýt nữa lấy luôn mạng của y rồi.
Muốn y gạch tên hai người bọn họ trên quyển sách nhỏ à?
Nằm mơ đi, trong mộng cái gì cũng sẽ có, trong mộng thì bọn họ có thể đăng cơ xưng vương đấy.
Còn thực tế thì... Ngoan ngoãn làm một hảo đệ đệ đi.