Ta Phát Hiện Ta Xuyên Nhầm Thư

Chương 1

Ngân Ôn năm thứ hai, tháng Giêng.

Minh Từ Dập bước vào Ngự Thư Phòng. Thấy Ngân Ôn đế đang ngồi đọc sách trên giường, y nhẹ giọng nói: “Bệ hạ.”

Thái giám đứng bên cạnh Ngân Ôn đế liếc Minh Từ Dập một cái, mi mắt lại rũ xuống.

Mọi người đều biết, Ngân Ôn đế không vui nhất là lúc bị người khác quấy rầy khi hắn đang đọc sách. Nhưng hiện giờ trong kinh thành, chỉ có một người ngoại lệ.

Đó là Minh Từ Dập.

Quả thật Minh Từ Dập lớn lên không giống một Quốc sư, nói khó nghe thì có vẻ giống một tiểu quan nơi phong trần hơn.

Mặt mày y thanh tú, môi hồng răng trắng, da non thịt mịn. Nếu không phải khoác một áo bào trắng trên thân, sẽ rất dễ bị tưởng lầm là cô nương nhà nào.

Y có một nốt ruồi dưới mắt trái, một lỗ bên tai trái, treo cái khuyên tai màu lam, nhìn cực kỳ đẹp đẽ.

Ngân Ôn đế nghe thấy, ngước mắt nhìn Minh Từ Dập, hạ cuốn sách trong tay xuống, duỗi tay ý chỉ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đi.”

Vị trí này chắc chắn ngang hàng với Ngân Ôn đế, ngay cả Tể tướng đương triều cũng vạn lần không dám ngồi vào chỗ này.

Nhưng Minh Từ Dập không chỉ dám, y còn ngồi thoải mái rộng rãi, thậm chí hỏi thẳng Ngân Ôn đế một câu: “Bệ hạ đang xem cái gì vậy?”

Ngân Ôn đế cười cười, giọng ấm áp nói: “Một quyển du hý. Trẫm thấy câu từ dí dỏm, liền không khỏi đọc thêm vài trang. Khanh có muốn xem thử không?”

Minh Từ Dập xua tay: “Thần không phải là mọt sách giống người. Bệ hạ tìm thần có việc gì?”

Ngân Ôn đế khẽ gật đầu: “Hôm nay Trường Thư khởi hành. Trẫm muốn khanh coi quẻ tính toán một chút xem đệ ấy có an toàn không.”

Minh Từ Dập im lặng một lát: “Ra khỏi thành sẽ gặp nguy hiểm.”

Nghe được lời này của y, Ngân Ôn đế than nhẹ một tiếng: “Đều là số mệnh.”

Quả thật là số mệnh.

Trong lòng Minh Từ Dập cũng thở dài theo.

Đệ đệ kinh tài tuyệt diễm này của Ngân Ôn đế tên là Quý Trường Thư. Hắn là pháo hôi lớn nhất trong quyển sách này.

Ba chương mở đầu liên tiếp xảy ra chuyện không may, cuối cùng bệnh chết vào tết Thanh Minh ở kinh thành.

Mà trận tranh đấu giữa Ngân Ôn đế và Thái Hậu cũng bắt nguồn từ sự ra đi của người này.

Quý Trường Thư là người mà Ngân Ôn đế tín nhiệm nhất, cũng là huynh đệ duy nhất còn lại của Ngân Ôn đế và là Vương gia đứng về phía hắn.

Hắn chết nghiễm nhiên để lại đả kích to lớn cho Ngân Ôn đế, cũng làm cho Ngân Ôn đế kiên quyết diệt trừ Thái hậu bằng được.

Đây cũng là nội dung chính của cuốn "Đoạt sát" này.

Minh Từ Dập từ thế kỷ 21 xuyên vào quyển sách này.

Y dựa vào việc bản thân biết được nội dung của cuốn sách, leo lên làm Quốc sư Ngân Triều.

"Đoạt sát" là một cuốn tiểu thuyết nói về âm mưu tranh giành quyền lực giữa nam nhân. Nam chủ chính là Ngân Ôn đế trước mặt Minh Từ Dập, mà quyển sách này làm y có chút khó hiểu khi để cho Nguyên vương Quý Trường Thư trẻ tuổi chết sớm.

Trong sách có nói, Quý Trường Thư là kỳ tài hiếm có, nói hắn là thiên chi kiêu tử*, là nhân trung long phượng*, một tay hắn có thể khuấy động mưa gió khắp nơi.

Nhưng mà, người như vậy lại là một pháo hôi*.

* Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời nhưng lại là con ghẻ của tác giả, gia thế và tài năng vượt trội nhưng hay bị tác giả cho ăn trái đắng.

* Nhân trung long phượng: Người tài trong nhân gian, đứng giữa loài rồng và phượng hoàng.

* Pháo hôi: Là nhân vật phản diện hay xui xẻo hơn chính là nhân vật hy sinh, nhằm mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Nếu nghĩ kỹ lại, Minh Từ Dập cũng có thể hiểu được.

Bởi vì Quý Trường Thư nguyên lai chính là bug trong sách. Nếu như hắn còn sống, thì căn bản không có chỗ cho bọn người Thái hậu động thủ bày mưu tính kế, vì chỉ cần một mình Quý Trường Thư thôi cũng đủ để hóa giải nguy cơ.

Chỉ là Minh Từ Dập vẫn không thể lý giải được tại sao tác giả "Đoạt sát" lại cố tình sắp đặt một nhân vật như vậy trong truyện.

Chẳng lẽ bởi vì lần ra trận này không có khói lửa chiến tranh sao?

Này không phải là chuyện bé xé ra to hay sao?

Minh Từ Dập nghĩ đến khó hiểu.

Ngân Ôn đế: “Hy vọng hắn có thể hóa giải nguy cơ.”

Trong lòng Minh Từ Dập biết, chuyện này rõ ràng không có khả năng, nhưng lúc này vẫn phải làm Ngân Ôn đế yên tâm mà phụ họa một câu: “Nguyên vương cát nhân ắt có thiên tương, ngài ấy sẽ.”

Sẽ không sao đâu.

Minh Từ Dập tự nhủ trong lòng, bằng không tình tiết kế tiếp liền không thể chơi được.

Minh Từ Dập ngồi ở mép hành lang nhìn ánh trăng trên bầu trời chậm rãi thở dài.

Giáng Tử đứng phía sau y nói: “Chủ tử bị làm sao vậy? Sau khi trở về từ trong cung ngài vẫn luôn rầu rĩ không vui. Chẳng lẽ Thái hậu đã?”

Giáng Tử là tỳ nữ Minh Từ Dập cứu về ở chợ đen, nàng cũng là một trong những người Minh Từ Dập tin tưởng nhất tại Minh Trạch rộng lớn này.

Giáng Tử có công phu trong tay, tuy không phải tuyệt thế vô song, nhưng cũng đủ để bảo vệ y.

Giáng Tử còn có đầu óc thông minh, lại trung thành, một tỳ nữ như vậy bên cạnh ai cũng đều được chủ tử trọng dụng.

Ngày đó, Minh Từ Dập cứu Giáng Tử ở chợ đen chẳng qua bởi vì Giáng Tử lớn lên rất đẹp, lại kiêu ngạo.

Ngoài ra, lúc ấy Giáng Tử trượng nghĩa ra tay lại bị đám người Thái hậu ức hϊếp, Minh Từ Dập tình cờ thấy, liền để lộ thân phận của bản thân mang Giáng Tử về phủ.

Minh Từ Dập lắc đầu: “Đều không phải như vậy, chỉ là sóng gió ở kinh thành sắp nổi lên rồi.”

Minh Từ Dập không thích những quy củ gò bó đó, Giáng Tử ở trước mặt y rất tự do, nói chuyện cũng không cần cố kỵ: “Chủ tử đang tính toán chuyện gì sao?”

“Chuyến đi này của Nguyên vương cũng không thuận lợi lắm.” Minh Từ Dập đáp: “Lành ít dữ nhiều.”

Cả triều đình đều biết Ngân Ôn đế mong mỏi Nguyên vương trở về rất lâu rồi, cũng đều nắm rõ Nguyên vương là một con bài lớn trong tay Ngân Ôn đế.

Thái hậu một mực khẳng định sẽ không để hắn trở về dễ dàng, nhưng vấn đề là Nguyên vương cũng không phải người ăn chay.

Giáng Tử: “Đó là đương nhiên, nhưng không phải Nguyên vương đã định có thể hóa giải mọi chuyện hay sao?”

Quý Trường Thư giống như một huyền thoại ở Ngân Triều, hắn lãnh binh ở phía Nam mấy năm nay, cũng uy hϊếp Nam Cương khiến chúng không dám tùy tiện gây nhiễu loạn bá tánh ở biên giới.

Nói hắn là một chiến thần tuyệt đối không sai.

Thế nhân đều nói không giỏi văn nhất định có thể giỏi võ, giỏi võ không nhất định phải giỏi văn, nhưng Quý Trường Thư không giống vậy.

Bởi vì hắn chính là thiên chi kiêu tử, không gì không làm được.

Cũng chính bởi vậy, Minh Từ Dập đọc sách từ đầu vẫn luôn không thể lý giải nổi.

Tại sao người như vậy sẽ là pháo hôi?

Trừ phi tác giả ghen ghét đứa con của chính mình chăng?

Minh Từ Dập chỉ nghĩ được lý do này.

Nếu không phải là tác giả phạm tiện tới mức để một nhân vật lợi hại như vậy chết chỉ để triển khai trận tranh đấu quyền lực này.

Minh Từ Dập không nói với Giáng Tử rằng Quý Trường Thư chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chỉ thở dài thêm.

Giáng Tử rất biết điều, không tiếp tục dò hỏi nữa.

Đúng lúc này, một gã gia đinh hớt hải chạy vào trong: “Chủ tử, Hoàng thượng triệu ngài tiến cung.”