Lúc này, cả hai tay của Tống Thế Thư đều đầy ắp: một tay xách bánh bao, một tay xách thịt và thùng tiết. Trông ông như một người hầu đi theo tiểu thư.
Ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tống Điềm Điềm đang đi nhanh về phía cửa hàng kẹo mà không khỏi bật cười rồi tiếp tục bước theo sau.
---
Tại cửa hàng kẹo, Tống Điềm Điềm mua hết năm mươi văn tiền kẹo mứt và đồ ngọt, được gói thành hai gói lớn.
Hai gói kẹo này, nàng không nỡ để Tống Thế Thư cầm mà tự mình ôm vào lòng. Nghĩ đến việc các ca ca trong nhà nhìn thấy đống đồ ngọt này sẽ vui sướиɠ thế nào, lòng nàng phấn khích hơn hẳn.
Ngoài kẹo, nàng còn mua một số gia vị cần thiết. Còn gạo và bột mì thì không cần, bởi trong nhà nhờ có tam thúc làm bánh nướng mà vẫn còn một ít bột mì.
“Nhị thúc, chúng ta mang bánh bao đến cho đại ca và tứ thúc ở trường huyện đi” Tống Điềm Điềm vừa cười vừa đề nghị.
Nàng không quên bất cứ ai trong nhà.
Tống Thế Thư mỉm cười gật đầu, dẫn nàng đi về phía trường huyện.
Với đôi chân ngắn nhỏ, Tống Điềm Điềm bước đi không nhanh, vừa đi vừa ngắm nghía, còn mua thêm một vài món đồ chơi nhỏ dành cho trẻ con. Những món này chỉ có giá một hoặc hai văn, không chiếm chỗ và cũng không tốn nhiều tiền.
Đến cuối buổi sáng, Tống Điềm Điềm phát hiện số tiền một lượng tám trăm văn ban đầu giờ chỉ còn lại một lượng bạc và bốn trăm văn tiền lẻ.
Nhìn tay mình và nhị thúc đều đầy ắp đồ, nàng bắt đầu tính toán: một buổi sáng tiêu hết hơn bốn trăm văn, tương đương gần nửa năm chi tiêu của gia đình. Thế nhưng, số tiền đó chỉ đủ để mua đồ ăn vài ngày, còn quần áo và nhà cửa thì vẫn chưa có cách giải quyết.
Mình phải kiếm thêm tiền, thật nhiều tiền.
Khi nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo:
“Đinh! Xin mời hoàn thành nhiệm vụ mua lại một trăm mẫu đất rừng, bạn sẽ nhận được 1,000 điểm tinh tế!”
“Thân mến, hãy cố gắng nâng cấp tiểu đáng yêu của bạn. Mỗi lần nâng cấp, bạn sẽ nhận được thêm nhiều lợi ích đấy!”
Âm thanh vừa dứt, hệ thống ngay lập tức im bặt.
Cái gì cơ?!
Trong đầu Tống Điềm Điềm như có hàng vạn con ngựa hoang chạy loạn.
Một trăm mẫu đất rừng? Nhà họ Tống còn đang nghèo rớt mùng tơi, lấy đâu ra tiền mà mua đất?!
Đây chẳng phải là đang bắt nạt người khác sao?
Đồ chết tiệt, ra đây cho ta!
Tống Điềm Điềm giận đến mức bốc hỏa, nhưng tiểu Bạch Bạch đã nhanh nhẹn lẩn vào "phòng tối" của mình, không để lại chút dấu vết. Dù nàng gọi thế nào thì nó cũng không thèm lên tiếng.