“Tiết này có bán không?” Tống Điềm Điềm chỉ vào đĩa tiết hỏi.
“Gì cơ?”
Người bán thịt sững sờ, nhìn đĩa tiết dưới bàn, hai mắt trợn tròn:
“Cô bé, cháu muốn mua tiết lợn sao?”
Tống Điềm Điềm chợt hiểu ra.
Trong xã hội cổ đại, tiết được xem là không may mắn, thường bị bỏ đi. Nhiều người không ăn tiết vì cho rằng nó mang điềm xui rủi.
Nhưng với khoa học hiện đại, tiết lợn lại là thực phẩm giàu dinh dưỡng, đặc biệt là protein, huyết sắc tố, và sắt – những chất rất tốt cho cơ thể, đặc biệt phù hợp với người bị thiếu máu.
Ở thời hiện đại, dù có người tránh ăn tiết vì sợ mất vệ sinh hoặc không đảm bảo nguồn gốc, nhưng với Tống Điềm Điềm – một tín đồ của các món từ tiết thì nàng đặc biệt thích tiết lợn nguyên chất, không ô nhiễm như thời cổ đại.
“Có bán không?” Tống Điềm Điềm chớp mắt hỏi lại.
Người bán thịt vẫn đầy vẻ khó hiểu:
“Tiết lợn này không may mắn đâu, thường chúng ta hay đổ đi. Hôm nay chưa kịp đổ nên còn để đây. Cháu lấy tiết lợn để làm gì?”
“Cháu có lý do mà” Tống Điềm Điềm chớp đôi mắt to tròn, ánh lên vẻ tinh nghịch.
Dĩ nhiên nàng không thể nói rằng mình muốn ăn, nếu nói ra thì quá khó tin.
Người bán thịt tuy không hiểu nhưng vẫn tươi cười, phẩy tay hào phóng:
“Cháu muốn thì cứ lấy hết đi, tặng cháu đấy.”
Dù gì thì việc khách hàng mua để làm gì cũng không phải chuyện ông cần hỏi tới. Hơn nữa, tiết lợn vốn là thứ không ai mua, tặng cho cô bé khách lớn này cũng chẳng sao.
“Vậy thúc cắt thành từng miếng nhỏ và gói lại cho cháu nhé” Tống Điềm Điềm nói.
“Cháu lấy nhiều thế này, chắc khó mang theo lắm” người bán thịt đáp.
Tống Điềm Điềm liếc nhìn chiếc thùng gỗ gần đó, liền nói:
“Đại thúc, thùng gỗ đó bao nhiêu tiền? Cháu mua luôn thùng để mang đi cho tiện.”
Thùng gỗ nhà ông còn vài cái, bán đi một cái cũng không sao.
Cuối cùng, giá được chốt ở mức năm văn tiền cho chiếc thùng. Tất cả tiết lợn được cho vào thùng và giao cho Tống Điềm Điềm.
Tống Thế Thư đứng nhìn toàn bộ quá trình, miệng nở nụ cười hiền hòa.
Người bán thịt đưa thùng cho Tống Thế Thư, gương mặt thô ráp ánh lên nét ngưỡng mộ:
“Cô bé nhà ngươi trông như một tiểu đại nhân. Bao nhiêu năm bán thịt, hôm nay ta mới thấy một đứa trẻ như vậy.”
Tống Thế Thư cười nhẹ:
“Không phiền là tốt rồi.”
Người bán thịt cũng cười theo.
Ông chưa từng thấy gia đình nào lại để một cô bé nhỏ xíu quyết định mọi chuyện như thế này.