Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 39: Bồi bổ cho mọi người

Tống Thế Thư nhìn gương mặt tròn trịa của Tống Điềm Điềm rạng rỡ niềm vui, không kìm được cười nói:

“Mua nhiều thế này, Đại Bảo và các ca ca của cháu chắc sẽ vui mừng lắm đây.”

Nhà họ Tống đã lâu không được ăn thịt, hôm nay Tống Điềm Điềm mua nhiều thế này, mấy đứa nhỏ trong nhà chắc chắn sẽ vui vẻ lắm.

Tống Điềm Điềm chăm chú nhìn đống thịt trên bàn, ánh mắt sáng rực, nói:

“Nhị thúc, mua thịt không phải chỉ vì cháu muốn ăn. Cháu muốn ông bà nội bồi bổ thêm một chút. Ông bà làm ruộng cực nhọc, cần ăn thêm thịt để khỏe mạnh hơn. Đại Bảo và tứ thúc đi học cũng rất tốn sức, nhà mình nghèo nên họ phải ăn những bữa cơm tệ nhất. Học hành vất vả lại không được ăn uống đủ chất, làm sao mà khỏe mạnh, học giỏi được chứ?”

Nàng dừng một chút rồi tiếp lời:

“Còn nhị ca và các ca ca nữa, các ca ca còn nhỏ, đang tuổi cần bồi bổ. Ăn nhiều thịt sẽ lớn nhanh, khỏe mạnh hơn. Bây giờ ai cũng gầy, phải bồi bổ thêm mới được.”

Tống Điềm Điềm vừa nói vừa gật đầu đầy nghiêm túc như một ông cụ non.

Tống Thế Thư nghe vậy, trong lòng vừa xúc động vừa không nhịn được bật cười. Ông cảm động vì đứa cháu nhỏ đã biết quan tâm đến mọi người trong nhà. Nhưng cũng buồn cười vì rõ ràng nàng là đứa nhỏ nhất, lại cứ như người lớn chăm lo cho cả gia đình.

“Cháu thèm ăn thì nói thật đi, lại còn lý do dài dòng thế này.” Tống Thế Thư xoa đầu nàng, cười dịu dàng:

“Nhìn xem, nước miếng cháu sắp chảy ra rồi kìa.”

Tống Điềm Điềm ngẩng đầu, cười tươi như hoa:

“Nhị thúc, hôm nay cháu phải ăn thật nhiều thịt cho đã!”

Phải ăn cho sướиɠ cái miệng mới được!

Lúc này, người bán thịt đã cắt xong miếng thịt mười cân lớn, buộc lại bằng dây rơm, đưa cho Tống Thế Thư. Gương mặt to bè đầy thịt của ông ta cười rạng rỡ, nói với Tống Điềm Điềm:

“Cô bé, thịt đây, tổng cộng là hai trăm tám mươi văn.”

Người bán thịt vui vẻ đến mức nét mặt như sáng bừng, nhưng khi liếc nhìn Tống Thế Thư, ông không khỏi có chút ngạc nhiên.

Thịt lợn đắt, một cân giá hai mươi văn, chân giò nặng bốn cân, cộng thêm mười cân thịt lớn, tổng số gần ba trăm văn. Thường ngày, ai mà dám mua nhiều như vậy chứ. Không ngờ cô bé này lại là một khách hàng lớn!

Điều làm ông kinh ngạc hơn là một đứa trẻ mua nhiều thịt như thế, mà người lớn đi cùng chẳng nói gì, cứ để cô bé tự quyết định. Quả là chuyện hiếm thấy!

Tống Điềm Điềm chưa vội trả tiền, ánh mắt đã hướng đến đĩa tiết lợn lớn đặt dưới bàn. Đĩa đầy ắp tiết lợn, trông còn rất tươi ngon và sạch sẽ.