Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 38: Mua thịt

Thịt trong nhà cũng chỉ xuất hiện vào dịp lễ tết, ngày thường chỉ có rau, dưa muối khô, hoặc thức ăn ngán ngẩm không thể ngán hơn.

Còn thịt cá, những thứ nàng thèm đến chảy nước miếng thì chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.

Kiếp trước, Tống Điềm Điềm là người cuồng thịt, sang kiếp này nàng thèm thịt đến phát điên. Nay được đi mua đồ, dĩ nhiên là nàng phải mua thật nhiều thịt.

Tiệm vải Cẩm Tú nằm ở trung tâm phố Đông. Lúc này, các nhân viên trong tiệm đã mở cửa.

Tống Điềm Điềm đã đến đây vài lần, quen thuộc với không gian bên trong. Vừa vào tiệm, nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhị thúc, chăm chú nhìn ông đối chiếu sổ sách.

Tống Thế Thư đang kiểm tra lại số vải đã bán, để đến cuối tháng không bị sai lệch giữa số vải bán ra và số tiền thu về. Là người quản lý sổ sách, ông phải đảm bảo mọi việc rõ ràng.

Đợi đến khi Tống Thế Thư làm xong thì mặt trời đã lên cao. Ông giao lại cửa tiệm cho nhân viên rồi dẫn Tống Điềm Điềm đến chợ.

Vừa tới chợ, Tống Điềm Điềm lập tức chạy đến quán bánh bao.

Tiệm bánh bao Lý Ký ở huyện Trường Hà nổi tiếng ngon nhất vùng. Tống Thế Thư từng mua cho nàng vài lần, từ đó nàng liền thích ăn nó.

Bánh bao ở đây giá hai văn một cái. Tống Điềm Điềm mua liền ba mươi cái, không chỉ để mình nàng ăn mà còn cho tất cả mọi người trong nhà.

Số bánh bao nhiều đến mức phải dùng hai túi giấy lớn mới đựng hết. Tống Thế Thư xách túi, trên gương mặt hiện rõ nét cưng chiều.

Mua bánh bao xong, Tống Điềm Điềm lại chạy đến quầy thịt.

Quầy thịt nằm ở trung tâm chợ, ngay gần quầy bán bánh nướng của tam thúc.

Lúc này, chợ đang ở giờ cao điểm, quầy bánh nướng của tam thúc đông nghịt người vây quanh, xếp hàng đến ba lớp.

Tam thúc và tam thẩm đều bận rộn không ngừng tay, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười niềm nở với khách.

Tống Điềm Điềm không muốn làm phiền, liền đi thẳng đến quầy thịt.

Thịt! Thịt! Thịt!”

Nào là ba chỉ, thịt kho, xương ống, sườn, chân giò…

Ở kiếp trước, món nàng yêu thích nhất là chân giò kho tàu. Nghĩ đến thôi là nước miếng đã chảy đầy miệng.

Đôi mắt sáng rực, bước chân nhỏ bé của nàng nhanh nhẹn lao thẳng đến quầy thịt. Chưa đợi Tống Thế Thư đuổi kịp, nàng đã chỉ tay vào một loạt thịt, khiến người bán thịt cười tươi như hoa.

Chỉ vài nhát dao phập phập phập, ông chủ quầy đã chặt xong chân giò và một miếng thịt mười cân.

Miếng thịt ấy gồm cả ba chỉ, mỡ, và cả phần sườn non. Thật hoàn hảo!