“Cháu cầm lấy, hôm nay muốn mua gì thì mua.”
Tống Điềm Điềm không tin nổi, nàng nắm chặt số tiền trong tay, ngạc nhiên hỏi:
“Thật sao, nhị thúc?”
Một lượng bạc và tám trăm văn, tất cả đều do nàng tự quyết à?
“Thật chứ” Tống Thế Thư dịu dàng đáp. “Cháu yên tâm, ông bà nội cháu biết chuyện cũng sẽ không trách đâu.”
Việc phát hiện và bán được sắn dây với giá cao hoàn toàn nhờ công lao của Tống Điềm Điềm. Tặng Điềm Điềm số tiền này xem như phần thưởng xứng đáng, cả nhà sẽ không ai phản đối.
“Nhị thúc thật tốt!”
Tống Điềm Điềm vui sướиɠ ôm chầm lấy Tống Thế Thư.
Tống Thế Thư bế cô bé tròn trịa, mềm mại vào lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Trong lòng ông lại dấy lên ý nghĩ: Giá mà con bé là nữ nhi ruột của mình thì tốt biết mấy.
Nhưng rồi ông hỏi với vẻ tò mò:
“Điềm Điềm, làm sao cháu biết sắn dây là dược liệu triều đình?”
Dù là người thường xuyên đọc sách và buôn bán trên huyện, ông cũng không biết điều này. Vậy mà một đứa trẻ năm tuổi ở thôn quê lại có thể hiểu rõ, khiến ông không khỏi thắc mắc.
“Cháu chỉ là biết thôi mà” Tống Điềm Điềm chớp đôi mắt to tròn, vẻ ngây thơ vô tội, “Nghe ở đâu thì cháu quên rồi, nhưng cháu nhớ rõ sắn dây là dược liệu triều đình.”
Dù sao nàng cũng chỉ là một cô bé năm tuổi, dễ quên cũng là chuyện thường mà, đúng không?
Ánh mắt dịu dàng của Tống Thế Thư lóe lên một tia sáng sắc sảo, nhưng nhanh chóng vụt tắt.
“Thật sự là vậy sao?”
Nếu không phải như vậy thì quả thật khó mà giải thích được vì sao Điềm Điềm biết rõ về dược liệu triều đình.
“Bán được giá tốt như vậy, cha nương cháu chắc chắn sẽ rất vui,” Tống Thế Thư vừa nói vừa xoa đầu nàng, ánh mắt đầy yêu thương.
Trong lòng Tống Điềm Điềm mềm nhũn, khuôn mặt tròn trĩnh nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Nhị thúc thật tốt, còn cho cháu nhiều tiền thế này!”
Tống Thế Thư mỉm cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều:
“Cháu theo nhị thúc đến tiệm vải, để thúc sắp xếp công việc một chút, sau đó chúng ta đi mua sắm. Số bạc này, cháu muốn mua gì thì cứ mua.”
Nghe vậy, Tống Điềm Điềm nắm lấy tay Tống Thế Thư, bước chân càng nhanh hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng được mua sắm ở nơi xa lạ này. Nàng muốn mua thịt, nào là ba chỉ, chân giò, xương sườn... Thịt! Thịt! Thịt!
Nhà họ Tống quá nghèo, dù được cưng chiều nhất nhà, nàng cũng chỉ được ăn một quả trứng mỗi ngày. Trong khi các ca ca của nàng chẳng ai có phần, vì trứng còn phải để bán kiếm tiền.