Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 36: Phấn khích

Việc sắn dây là dược liệu triều đình vốn được nội vụ phủ quyết định từ hai năm trước. Nhưng huyện Trường Hà ở vùng phía Nam xa xôi hẻo lánh, thông tin này chỉ được truyền đến các tiệm thuốc do quan phủ quản lý, người dân bình thường không hề hay biết.

Thông thường, họ thu mua sắn dây ở mức hai trăm văn một cân, hoàn toàn không ép giá. Bách Thảo Đường chưa bao giờ làm ăn gian dối với dân chúng.

Thế mà hôm nay, chưởng quầy lại đồng ý mua với giá ba trăm văn một cân. Điều này khiến người học việc không khỏi bất ngờ.

“Cậu thì biết gì chứ.” Chưởng quầy Trương ánh mắt lóe lên vẻ sắc sảo, đáp:

“Họ đào được sắn dây nguyên vẹn, không hề bị hư hỏng, chứng tỏ họ hiểu giá trị của loại dược liệu này. Hơn nữa, những củ sắn dây này đều rất lớn, niên hạn đã mấy năm rồi. Ba trăm văn là mức giá hợp lý. Nếu sau này họ có thể đào được những củ lớn hơn, niên hạn mười năm hoặc vài chục năm thì giá trị thậm chí còn ngang với nhân sâm.”

Ông vừa nghĩ tới viễn cảnh thu mua được những củ sắn dây lâu năm mang về kinh thành là cả người liền cảm thấy phấn khích.

“Mua sắn dây với giá ba trăm văn, tuy cao hơn bình thường, nhưng đổi lại thì chúng ta có một mối làm ăn lâu dài. Loại dược liệu này ngày càng hiếm, sau này giá trị chỉ có tăng thêm. Nếu nơi nhà họ Tống đào được sắn là khu vực chưa khai thác, có thể sẽ còn rất nhiều củ sắn dây niên hạn cao. Đó mới là mục tiêu thật sự của ta.”

Người học việc nghe vậy thì gật đầu lơ mơ, không biết có hiểu hết lời chưởng quầy hay không.

Rời khỏi tiệm Bách Thảo Đường, Tống Thế Thư nắm tay Tống Điềm Điềm đi về khu chợ sáng.

Tống Điềm Điềm vừa đi vừa vuốt ve túi tiền nặng trĩu trong tay, mãi một lúc sau mới miễn cưỡng đưa cho Tống Thế Thư. Nàng luyến tiếc nói:

“Nhị thúc, thúc giữ giúp cháu nhé.”

Tiền bạc, ôi tiền bạc!

Tống Điềm Điềm thực sự không muốn rời túi tiền này. Nhưng nàng chỉ mới năm tuổi, mà nhà họ Tống có quy định là tiền kiếm được phải nộp vào quỹ chung.

Đây là quy củ của cả gia đình, nàng không thể tránh khỏi, dù rất muốn giấu riêng một ít làm quỹ riêng cho mình.

Tống Thế Thư nhận lấy túi tiền. Dĩ nhiên, nhiều bạc như vậy không thể để một cô bé năm tuổi cầm. Thấy khuôn mặt tròn trĩnh của Tống Điềm Điềm ỉu xìu, ông lấy ra tám trăm văn tiền đồng và một thỏi bạc nhỏ một lượng, đặt vào tay nàng, ánh mắt đầy yêu thương: