Chủ yếu là bây giờ bọn họ là nông dân, vẫn không nên làm người khác ghi hận thì tốt hơn.
Giữ hoà khí vẫn luôn có lợi.
Sau khi chốt giá, hai bên bắt đầu cân hàng.
Tống Thế Trình và Tiểu Dương thị đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng. Hai trăm văn một cân đã là mức giá vượt xa mong đợi, vậy mà cháu gái nhỏ chỉ vài câu đã nâng lên thành ba trăm văn. Chỉ trong chớp mắt, sắn dây đã được bán với giá đó.
Họ như đang mơ vậy.
Nhưng dù mơ hay tỉnh, cả hai người vội vàng phụ giúp dỡ sắn dây xuống. Xong việc, họ mới rời đi để ra chợ bày hàng.
Chợ sáng đã đông đúc từ lâu, giờ là thời điểm tốt nhất để bày bán.
Số sắn dây mang đến không ít, cân đong và tính toán cũng tốn kha khá thời gian. Nhưng ở đây đã có nhị ca chủ trì nên bọn họ hoàn toàn yên tâm.
Sau khi Tống Thế Trình và Tiểu Dương thị rời đi, Tống Thế Thư và Tống Điềm Điềm tiếp tục cùng chưởng quầy Trương và người học việc cân sắn dây.
Ở thời cổ đại, các loại cân đều là cân đòn, không phải cân điện tử, nên việc cân hơn ba mươi cân sắn dây mất khá nhiều công sức.
Cuối cùng, tổng số cân nặng là “ba mươi lăm cân tám lạng”, chưởng quầy Trương tiện tay làm tròn thành “ba mươi sáu cân”.
Ba mươi sáu cân, mỗi cân ba trăm văn, tổng cộng là mười lượng tám trăm văn tiền.
Theo yêu cầu của Tống Điềm Điềm, chưởng quầy thanh toán bằng một thỏi bạc nặng mười lượng, thêm sáu lượng bạc lẻ và tám trăm văn tiền đồng.
Cầm túi tiền nặng trĩu trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Điềm Điềm không giấu được vẻ vui mừng.
Lúc này, chưởng quầy Trương mới thực sự cảm nhận cô bé trước mặt đúng là một đứa trẻ năm tuổi. Sự sắc sảo và lanh lợi ban nãy dường như chỉ là ảo giác.
“Chưởng quầy, ngày mai chúng cháu lại đến nhé!” Tống Điềm Điềm tươi cười nhìn ông, nụ cười chân thành đến lạ thường.
Mùa đông này gia đình nàng sẽ không phải ăn cám nữa, nghĩ đến điều đó khiến nàng thực sự rất vui mừng.
“Được, cháu có bao nhiêu thì Bách Thảo Đường chúng ta thu bấy nhiêu.”
Chưởng quầy Trương đứng trước cửa, nụ cười trên mặt cũng thật lòng không kém. Với số sắn dây lớn thế này mang về, công lao của ông hôm nay thật không nhỏ!
Chưởng quầy Trương đứng nhìn theo bóng hai người Tống Điềm Điềm đi xa, mãi đến khi họ khuất bóng ông mới quay lại tiệm.
Lúc này, người học việc mới lên tiếng hỏi:
“Chưởng quầy, làm sao cô bé đó lại biết sắn dây là dược liệu triều đình? Chúng ta còn mua với giá ba trăm văn một cân cơ chứ.”