Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu

Chương 42: Tới trường huyện

“Đáng ghét!”

Núi, đất rừng... chẳng phải chỉ nhà giàu mới có được sao?

Ở thời đại này, chỉ cần có vài mẫu đất đã được coi là gia đình khấm khá rồi. Nhà họ Tống lấy đâu ra tiền mà mua cả trăm mẫu đất?

Nhiệm vụ khó nhằn thế này lại giao cho nàng khi mới năm tuổi, tiểu Bạch Bạch đúng là quá xem trọng nàng rồi!

Tống Điềm Điềm vốn không biết nhiều về hệ thống này, bây giờ càng không biết phải trừng trị nó thế nào. Tất cả là tại bình thường nàng giao tiếp với nó quá ít. Nếu có thể khiến tiểu Bạch Bạch hiện ra hình người thì nàng nhất định sẽ cho nó một trận nhừ tử!

Cứ đợi đấy...

Có vẻ như tiểu Bạch Bạch đã sớm đoán được sự phẫn nộ của nàng, nên chui vào phòng tối trốn kỹ, không chịu ló mặt ra.

Nó đùa sao, chủ nhân này tuy vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng như một bé gái ngoan ngoãn, nhưng kiếp trước lại là một người vô cùng đáng sợ!

Tống Điềm Điềm nhận ra phòng tối chẳng có chút hạn chế nào với tiểu Bạch Bạch. Nhưng không sao, nàng sẽ chờ đến ngày tìm được cách trừng trị nó.

“Điềm Điềm, cháu làm sao thế?” Tống Thế Thư nhận thấy nét mặt cháu gái thay đổi rõ rệt. Vừa cười tươi rói, mà giờ lại cứng đờ, đầy giận dữ.

“Không có gì đâu ạ” Tống Điềm Điềm cười gượng, “Chỉ là cháu vừa nhớ lại lần trước Tống Cẩu Tử giành mất kẹo của cháu. Lần này cháu phải giữ chặt kẹo của mình.”

Nói xong, nàng còn siết chặt túi kẹo và mứt trong tay.

“Thế thì cháu phải giấu đi mà ăn cho kỹ” Tống Thế Thư cười, không để ý lắm.

Ai mà nghĩ được Tống Điềm Điềm lại có một hệ thống cơ chứ.

Trường huyện không lớn, nằm ngay gần nha môn, trong một sân nhỏ.

Tống Điềm Điềm từng đến đây vài lần, nên chẳng còn thấy có gì thú vị.

Hai thúc cháu bước vào trường huyện, vừa hay đến giờ cơm trưa.

Vừa vào sân, họ đã thấy Tống Đại Bảo và Tống Thế Thanh đang ngồi xổm bên một góc sân, cầm bát sứ thô ăn cơm.

Xung quanh cũng có vài ba học sinh ngồi tụ lại với nhau, nhưng nhìn qua đều là con nhà nghèo.

Trong trường huyện, những học sinh từ xa tới thường ở trọ trong trường, vì chi phí ăn ở lớn nên bữa ăn thường rất tệ. Có khi cả ngày chỉ ăn một cái màn thầu để lót bụng.

Nuôi một người đi học thời cổ đại quả thật không dễ dàng chút nào.

Như Tống Đại Bảo và Tống Thế Thanh, vì nhà gần nên họ có thể đi về, đỡ được tiền trọ, ăn uống cũng đỡ kham khổ hơn.

“Muội muội, nhị thúc!”