Quả Trứng Gấu Trúc Cuối Cùng Trong Toàn Vũ Trụ

Chương 12

Trước khi bị cúp máy, một nhóc con ôm bình sữa bò ngoằn ngoèo như một con côn trùng đến trước quang não.

Mond nhìn chiếc bánh bao màu hồng đột nhiên xuất hiện trước mặt, phải mất gần mười giây anh ấy mới phản ứng được.

“Nguyên soái, dù ngài bất mãn với phu nhân đến đâu, thì cũng không cần thiết phải bạo lực gia đình thế này chứ!” Anh ấy chỉ vào Thời Nhiên chỉ sau một đêm đã có thêm hai cái quầng thâm mắt, im lặng lên án.

Thời - bị bạo lực gia đình - Nhiên: Thất học thật đáng sợ.

Lệ Nhung Phong nghiêng đầu nhìn cậu, vươn ngón tay ngăn Thời Nhiên đã ăn quá nhiều, đang loay hoay đi dạo sau bữa ăn lại, nhóc con mở nửa mắt nhìn anh, kiên nhẫn đặt hai chân trước ngắn ngủn lên bàn tay anh.

Lệ nguyên soái đã dùng hành động của mình để xóa tan nghi ngờ.

Mond gãi đầu định cúp máy, đột nhiên đến gần màn hình, ngạc nhiên nói: "Nguyên soái, ngài có để ý thấy lông trên người phu nhân hình như dài hơn hôm qua rất nhiều không!"

Lệ Nhung Phong bị tra tấn suốt đêm, mãi đến bốn, năm giờ sáng mới nhớ ra kêu Tiêu Thập Tam đi mua bình sữa, không còn thời gian để ý đến những cái này nữa, bây giờ nhìn lại, bé con có vẻ tròn hơn hôm qua.

"Có phải tất cả gấu trúc trên địa cầu cổ đại đều giống như em, chỉ ăn với ngủ thôi không?” Cuộc gọi video kết thúc, Lệ Nhung Phong nhìn bé con ôm bình sữa đang mơ màng sắp ngủ, vô thức hạ giọng, không hề nhận ra thái độ của mình đang dần thay đổi.

"En..." Thời Nhiên nhắm mắt lại, uống một ngụm sữa đầy.

Anh sai rồi, tôi còn có thể vừa ngủ vừa ăn nữa cơ.

Mặc dù Thời Nhiên khiến mình mọc thêm một ít lông, nhưng những đặc điểm của gấu trúc cũng đã lộ rõ, bây giờ cậu trông giống như một con chuột màu hồng đeo kính râm mặc áo vest đen, trông còn xấu hơn trước nhiều!

Hơn nữa, điều khiến cậu lo lắng là từ lúc mới nở đến nay, cậu vẫn luôn nằm trong vỏ trứng!

Vì thế suốt cả buổi chiều, cậu phải lê thân thể đã có chút sức lực của mình lăn qua lăn lại trước mặt Lệ Nhung Phong, ngậm ống tay áo của anh, điên cuồng ra hiệu để anh mua quần áo cho mình.

Lệ Nhung Phong lại tưởng rằng cậu đang làm nũng: Sao đột nhiên lại dính người như vậy? Chẳng lẽ là lo bị anh vứt bỏ?

Lệ nguyên soái chưa từng an ủi ai, giờ lại dùng lực nhẹ nhàng vỗ vào đầu Thời Nhiên một cái.

"Ngoan nhé."

Giọng nói trầm từ tính, khiến một nhan khống và thanh khống như Thời Nhiên choáng váng ngay tại chỗ.

Lúc tỉnh táo lại, cậu ngậm lấy ống tay áo của Lệ Nhung Phong, vung vẩy hai chân.

"Au--"

Những người có giọng nói hay đa số đều xấu xa, đồ đàn ông chó, đừng hòng lừa tôi!

Bởi vì Lệ Nhung Phong không tham gia thi chứng chỉ ngôn ngữ gấu trúc nên cuộc đối thoại giữa con người và loài gấu cuối cùng đã kết thúc trong thất bại.

Thời Nhiên vẫn bị quấn chặt trong chiếc chăn bông nhỏ, lăn lộn trên giường, bàn làm việc và ghế sô pha của Lệ Nhung Phong cho đến khi không còn chứa nổi nữa thì thôi.



Chỉ mới một tuần kể từ khi Thời Nhiên thoát ra khỏi vỏ, cậu đã biến đổi thành công từ một "chuột con" trần trụi thành một chú gấu trúc nhỏ mũm mĩm, ôm bình sữa run rẩy bước đi, trông vô cùng ngây thơ và đáng yêu.

Cậu cũng đang học nói nhưng không được mạch lạc lắm, còn thường xuyên bỏ từ.

Lúc này cậu đang nằm ở trước bàn làm việc của Lệ Nhung Phong, ôm một con búp bê lớn trong tay, chơi mệt mỏi liền dang rộng tứ chi tựa vào cánh tay của Lệ Nhung Phong, giọng nói nhẹ nhàng như sữa.

"Phong, đói."