Quả Trứng Gấu Trúc Cuối Cùng Trong Toàn Vũ Trụ

Chương 11

Lệ Nhung Phong nhìn thấy hết mọi hành động của Thời Nhiên, có lẽ là bị dọa sợ lắm rồi, chỗ phình ra run rẩy đến mức người ta muốn chọc vào, và quả thật, anh đã làm như vậy.

Không chỉ một lần mà là ba lần liên tiếp.

Lần đầu tiên chọc vào, khối phình nhỏ đó cứng lại mười giây.

Lần thứ hai, khối phình nhỏ bắt đầu bộc lộ sức mạnh, chỉ cứng lại ba giây.

Đến lần thứ ba, khối phình nhỏ bị đá văng ra, một khối bột lăn ra ngoài, tứ chi quấn chặt quanh ngón tay anh.

"Au! Au!" Thời Nhiên đại trượng phu co được giãn được: Tôi từ bỏ, đừng vứt tôi đi mà! Không phải chỉ là mọc lông thôi sao? Gấu trúc bắt đầu mọc lông khi chúng được khoảng mười ngày tuổi, trong vòng một tháng, tôi đảm bảo sẽ trở thành một chú gấu trắng trẻo mập mạp, mọc ra một bộ lông xù nhỏ nhắn đáng yêu!

Mond: "Này, sao tôi thấy nhóc con này lại ôm đùi thuần thục thế nhỉ!"

Thời Nhiên từ nhỏ đã làm nũng với ông bà: Nói nhảm, nếu từ nhỏ anh đã ôm dùi như tôi, thì anh cũng thuần thục thôi!

Lake: "Nguyên soái..."

“Tạm thời cứ làm như vậy đi.” Lệ Nhung Phong ngắt lời: “Trong một tháng phải có người tham gia cuộc thi tuyển chọn động vật dễ thương.”

Nói xong, anh phát hiện chiếc bánh bao đang ôm chặt mình dường như thở phào nhẹ nhõm, đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng đặt cạnh ngón tay anh, không hề cảnh giác nằm dưới bàn tay anh, chỉ cần anh dùng chút sức là đã có thể quyết định đến sống chết của cậu.

Nhưng trực giác mách bảo anh rằng anh không thể làm như vậy.

Thế là Thời Nhiên tạm thời thoát khỏi kiếp nạn, được Lệ Nhung Phong đưa về nhà, cuộc sống chung sống của họ chính thức bắt đầu.

Bé con sơ sinh rất nhanh đói nên hầu hết chúng đều chọn dung dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng, còn Thời Nhiên thì không chịu uống ngụm nào.

Trước khi đi ngủ, Lệ Nhung Phong hai giờ cho cậu ăn bốn lần sữa, đặt ổ của Thời Nhiên lên đầu giường, nghiêm mặt uy hϊếp: “Nửa đêm đói bụng thì cũng đừng có ồn ào, nếu không anh sẽ ném em ra ngoài đấy."

"En--"

Thời Nhiên lẩm bẩm một tiếng cho có lệ.

Ghét tôi đến vậy còn đặt tôi lên đầu giường làm gì? Quả nhiên không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của quốc bảo, dù có biến thành thú vật thì vẫn là kẻ đáng yêu nhất ~

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu vui vẻ suy nghĩ.



Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lệ Nhung Phong đã nhận được yêu cầu gọi video của Mond.

"Hôm qua ngài ngủ không ngon giấc sao?" Mond nhìn vị nguyên soái bị áp suất không khí thấp vây quanh, quầng thâm nghiêm trọng, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ, lo lắng hỏi: "Lần này ngài bị thương khá nặng, phải nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Không sao đâu." Lệ Nhung Phong nhéo nhéo lông mày: "Tình huống thế nào rồi?"

"Đúng như dự đoán, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào vết thương của ngài, một số người gây rắc rối cũng đã bị fan hâm mộ của ngài mắng cho tơi tả." Mond nhìn nguyên soái tuấn tú nhà mình, ẩn ý nói: "Đã lâu rồi ngài chưa đăng gì lên cộng đồng cả.” Đã đến lúc phải hy sinh chút nhan sắc, trấn an người dân rồi.

"Không có thời gian." Lệ Nhung Phong từ chối.

“Vậy thì tôi đăng.” Bị từ chối quá nhiều lần, Mond đã quen rồi.