Quả Trứng Gấu Trúc Cuối Cùng Trong Toàn Vũ Trụ

Chương 10

Lúc này, cậu còn chưa ý thức được mình vừa sinh ra đã trở thành tuyển thủ rồi, cậu cũng chính là con vật có nổi tiếng kia.

Cuộc thi của động vật ban đầu chỉ là một sở thích nho nhỏ của các công dân Mễ Tư Đặc tinh, hiện giờ các công dân trên toàn tinh tế đều đang biến đổi thành những trạng thái kỳ dị, đừng nói là những con lông xù, đến cả những con nhìn ổn ổn một chút cũng chẳng có bao nhiêu, vì vậy để giải trí, hàng năm bọn họ đều tổ chức một cuộc thi chọn ra động vật dễ thương, nhưng những con được chọn lại càng ngày càng đáng sợ.

Thời gian trôi qua, rất nhiều cư dân hành tinh khác cũng mang theo những con vật dễ thương đến tham gia cuộc thi, cuộc thi này tổ chức được hàng chục năm rồi, không ngờ hôm nay lại có người làm ầm ĩ lên, Thời Nhiên là người duy nhất trong toàn thiên hà có lông trên cơ thể, là chìa khóa của trận chiến ngầm này.

"Nguyên soái, cuộc họp báo sẽ được tổ chức như dự kiến

chứ?" Mond liếc nhìn l*иg ấp, ngập ngừng nói.

"Ợ--"

Thời Nhiên không khỏi ợ một tiếng nhỏ.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, mùi sữa thoang thoảng tỏa ra xung quanh.

Lệ Nhung Phong tắm xong tóc còn chưa khô, sắc mặt nghiêm nghị, cả người toát ra áp suất thấp.

Mond muốn tự tát cho mình một cái, chắc não mình bị chó ăn mất, dáng vẻ hiện giờ của phu nhân trông như sắp chết, làm sao mà tham dự họp báo được!

"Au--"

Thời Nhiên đột nhiên bị ba người nhìn chằm chằm, khó chịu lười biếng lăn qua lăn lại trong chiếc chăn nhỏ.

Một miếng ngon cũng không nỡ cho tôi, còn đòi tôi mọc tóc cho xem, mơ đi nhé. Hơn nữa, không phải là cậu không muốn lớn lên, không thích mỗi ngày được mọi người ngắm nhìn, nhưng cậu chỉ là một cái gấu nhỏ mới sinh, cậu cũng không có biện pháp gì mà.

Nghĩ đến đây, cậu chợt thở dài u sầu, nhưng vì đã biến thành một chiếc nhóc con mới sinh nên dù có phát ra âm thanh gì cũng giống như đang làm nũng, tức khắc lại càng thêm u sầu.

"Cứ nói là tôi bị thương, cần nghỉ ngơi một tháng đi." Lệ Nhung Phong về phía Thời Nhiên, nhìn đôi chân lộ ra ngoài của cậu vô thức run rẩy: "Một tháng nữa mà còn không mọc lông thì đem vứt đi."

Thời Nhiên cứng đờ cả người.

"Au! Au! Au!"

Tra nam! Giữ tôi lại chỉ để mọc lông à? Tôi càng không mọc đấy, có giỏi thì vứt luôn đi!

Cậu kích động đến nỗi đá cả chăn ra, giọng nói Tiêu Nại còn hung hãn hơn trước, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng răn đe gì, Mond trực tiếp cười lớn.

"Cứ cười đi, đợi phu nhân lớn lên, tôi xem anh còn cười được nữa không." Lake liếc anh ấy một cái, tên ngốc này chắc chắn đã quên phu nhân không phải một đứa trẻ bình thường rồi.

Mond đột nhiên tỉnh táo lại, trên mặt nở nụ cười.

"Ding Dong--"

Phòng ủ ấm gửi tin nhắn đến, Lệ Nhung Phong đọc xong, ánh mắt rơi vào nhóc con bên cạnh.

Rốt cuộc em là ai?

Khi xử lý vết thương ở Vệ Châu, anh đã biết phu nhân vừa mới chui ra khỏi vỏ nhà mình không hề đơn giản, bây giờ lại nhận được tin phòng ủ ấp đã phân tích lại phôi thai của phu nhân, cũng chính là vỏ trứng, kết quả phát hiện ra rằng tuy chất liệu rất giống nhưng quả thực không phải nguyên bản, phu nhân nhà mình rất có thể đã bị tráo đổi.

Lake cũng nhận được tin này, cau chặt mày.

"Nguyên soái, không thể giữ cậu ta ở lại được. Cẩn thận nuôi hổ bị hổ vồ."

“Au!” Thời Nhiên đá chân.

Nói ai là hổ đấy?

Lake nói: "Mong ngài hãy giao cậu ấy cho tôi xử lý. Người ủng hộ Wiender tinh vẫn chưa tiêu diệt hết, sự an toàn của ngài mới là quan trọng nhất."

Cảm nhận được nguy hiểm, Thời Nhiên ngậm chăn bông, cuộn mình thành một quả bóng gấu trúc, dáng vẻ vô cùng rụt rè, khắc hẳn với khí thế kiêu ngạo vừa rồi.

Anh ơi, em chỉ là một con gấu trúc nhỏ không có sức chiến đấu thôi mà, buông tha cho em đi 〒▽〒