Lục Thanh Việt cảm thấy, trong số những người đã hỏi nhất định là có ai không thừa nhận, anh lại nhìn về phía Lâm Dĩ Tố, nói đùa: "Cô Lâm, trình độ đàn dương cầm của cô cao như vậy, không phải là cô sửa, lại khiêm tốn rồi chứ?"
Lâm Dĩ Tố cười một tiếng, nói: "Buổi trưa tôi ôm Tiểu Nguyên ngủ."
Cô liếc nhìn tờ giấy, nói: "Này, trên bản thảo không phải còn viết chữ sao? So sánh bút tích liền biết là chữ ai rồi."
Lục Thanh Việt vỗ tay, nói: "Ý kiến hay!" Nhưng anh nghĩ nghĩ, còn nói: "Nhưng so sánh chữ viết, mọi người sẽ không ngại mạo phạm chứ."
Mục Vân Đình nói: "Kỳ thật cũng không có vấn đề gì, chúng ta ai chưa từng ký tên cho fan, bút tích fan đều biết."
Lúc này Đỗ Nhuy Thanh vừa vặn từ bên ngoài trở về, nghe người bên cạnh kể lại tình huống, cũng thản nhiên nói: "Không phải tôi, tôi cũng không biết sáng tác nhạc, tôi chỉ biết quay phim thôi..."
Nhưng cậu ta tựa hồ vô cùng hứng thú với chuyện này, nói: "Mau nhìn chữ viết của người ta đi, tôi cũng rất muốn biết là ai lợi hại như vậy."
Vì thế mọi người nhao nhao tiện tay viết mấy chữ, hoặc là lấy từng chữ trong sổ tay trước đó ra so lại, sau khi so sánh từng chữ một lại phát hiện, ngay cả một cái tương tự cũng không có.
Đỗ Nhuy Thanh nói: "Tiểu Cố ở hành lang đọc sách, tôi thấy cậu ấy còn đang ghi chép sách, chúng ta cũng có thể qua đó xem xem."
Lục Thanh Việt mặc dù cảm thấy không thể nào là Cố tiên sinh, nhưng ngay tại cửa, tùy tiện liếc mắt một cái xác nhận cũng không sao cả.
Thế là máy quay phim đi theo anh đến cửa, dưới hành lang, bàn ghế cổ điển của người Anh, những chiếc cốc sứ xương tinh xảo đựng hồng trà, ống kính từ dưới lên trên, chụp được giày da thủ công, quần tây, áo sơ mi trắng của người thanh niên... Sau đó đổ vào chỗ yết hầu của anh, liền dừng lại.
[A a a cậu không thể chụp toàn bộ Cố tiên sinh sao!]
[Thật sự rất có khí tràng! Thật có phẩm vị! Ưu nhã! Thật sự là ưu nhã!]
[Tổ chương trình tổ, tôi hỏi mấy người, có dám nâng hướng máy quay lên trên 15 độ không hả!]
Thanh niên trong ống kính xếp chồng chéo sách lên đầu gối, cậu mê mải vân vê một cây bút máy Vạn Bảo Long, viết viết vẽ vẽ cái gì đó ở trên sách.
[Đầu năm nay vậy mà còn có người viết tay đọc sách bút ký, trời tui phục sát đất luôn ha ha]
[Ống kính của Cố tiên sinh tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hình như thường xuyên thấy anh đọc sách, tò mò mỗi ngày anh đọc cái gì, di động cũng không mang theo chơi.]
[Người có văn hóa người có văn hóa, có giới thiệu sách không vậy?]
Nếu Đỗ Nhuy Thanh nói Cố tiên sinh đang ghi chép sách, Lục Thanh Việt cũng trực tiếp đi qua, hỏi: "Cố tiên sinh, ngài đang xem cái gì vậy? Có thể cho tôi xem không?"
Khóe môi Đỗ Nhuy Thanh có vài phần ý cười, dường như đang chờ Cố Thầm bộc lộ điều gì đó.
Nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh, Cố Thầm không che giấu giấu, trực tiếp cầm sách lên, còn trưng bày trước ống kính: "Cái này."
Chỉ thấy trên bìa viết: "Từ nhập môn đến tinh thông: Chuyên gia dạy học đầu tư cổ phiếu-- bí mật thu nhập một năm trăm vạn".
Màn đạn: [???]
[Ha ha ha! Thưa ngài, ngài đang xem quyển sách này ư?]
[Tui còn tò mò Cố tiên sinh đang xem thần tác gì chớ ha ha ha, quyển sách này có phải khủng bố quá rồi hay không?]
[Mau tìm hiểu một chút, điểm số trên goodreads: 3,7, Cố tiên sinh nghiêm túc sao? Có chút vỡ mộng.]
[Có người thật sự học theo quyển này đầu cơ cổ phiếu, kết quả một mảnh xanh biếc, thiếu chút nữa chạy đi đập nhà xuất bản ha ha ha]