Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 31: Không hiểu

Nụ cười trên khóe môi Đỗ Nhuy Thanh càng sâu, Cố Thẩm sẽ không cho rằng mình đang đọc sách hay chứ? Người không có nội tình, coi như là mỗi ngày đọc sách, cũng là giả không ra.

"À. "Lục Thanh Việt không hề quan tâm đến việc này, anh chỉ thuận miệng hỏi, thậm chí không quan tâm tên sách là gì, hơn nữa còn nhanh chóng đi tới bên cạnh Cố Thẩm, nói: "Vậy tôi có thể học bút ký đọc sách của ngài một chút không?"

[Đọc loại sách này còn viết bút ký đọc sách? Không cần thiết đâu.]

[Tôi thật không tin trong này có chỗ nào hay ho.]

[Ha ha ha nhóc Lục nhóc có xem tên quyển sách kia là gì không thể hở, cái gì cũng phải học đó thanh niên ấy, lấy cớ đừng lấy cớ vô tri vậy chứ, chờ chút nhóc muốn phá sản luôn à 2333]

Lục Thanh Việt nhìn chữ trên sách, tuy rằng không hiểu, nhưng không trở ngại anh kinh hô: "Oa, Cố tiên sinh, chữ của ngài thật đẹp."

Nhưng Lục Thanh Việt rất nhanh lại uể oải, chữ này cũng hoàn toàn không giống với chữ trên bản thảo, hơn nữa chữ cũng như người, hai loại chữ căn bản không giống như là cùng một người viết ra.

Theo phản ứng của Lục Thanh Việt, ống kính cũng kịp phản ứng, kéo theo, chuẩn bị quay cận cảnh hai trang kia.

Nhưng Cố Thầm đồng thời nói: "Tiểu Lục, xem xong chưa?"

Lục Thanh Việt thất vọng gật đầu: "Xem xong rồi." Ai, lại loại trừ một người. Tuy rằng anh vốn cũng không mong đợi là Cố tiên sinh, nhưng rốt cuộc là ai đây?

Nghe Lục Thanh Việt nói đã xem xong, Cố Thầm cũng khép sách lại, không để ống kính quay nữa.

[Ơ? Chỉ thoáng qua một giây? Đây là ý không cho chúng ta xem sao? Sao lại khép lại nhanh như vậy?]

[Cố tiên sinh cũng có lúc ngượng ngùng a? Trang bức rốt cục lật xe đi~~~]

[Nửa giây cũng không có, cơ mà tui đã nhanh tay lẹ mắt chụp màn hình, liền đến coi xem loại sách đại lão đọc này còn viết ghi chú gì được đây~]

[Đã chụp màn hình+1~ nhưng hơi mờ, chỉ thoáng cái đã qua.]

[Không cần sợ, xem kỹ thuật cao của tôi từng khung hình.]

[Tui chỉ muốn hỏi sao thớt rảnh rỗi quá vậy thớt ơi?]

Thật đúng là có người dùng kỹ thuật xử lý rõ ràng hình ảnh nhoáng cái là qua này, nhưng chỉ thấy hai trang giấy trên, đã bị gạch bỏ vô số câu, sau đó chỗ bị gạch bỏ còn được sửa chữa lại một lần nữa, lại có kèm chú thích, tựa như là đang muốn đính chính thông tin trong sách vậy.

[?]

[?]

[? Sao đột nhiên tui xem không hiểu nữa rồi?]

[Nguy rồi nguy rồi xem không hiểu, nhưng mùi vị không rõ ràng này, tôi cảm giác sắp bị vả mặt rồi.]

[Quý dị có chuyên gia tài chính nào ở đây không?]

[Nghiên cứu sinh khoa tài chính đến đây~]

[Đậu má! Cố tiên sinh lại sửa lại quyển sách rách nát này??? Quá nhàn hạ thoải mái đi???]

[Má nó!! Trâu bò!! Sửa chữa nâng tầm level sách giáo khoa nữa chứ!!!]

[Chuyên gia! Đúng là chuyên gia rồi! Cái thứ sách vớ vẩn gà rừng này thì có tài đức gì chứ, có thể được đại lão giới chuyên nghiệp tự tay chấp bút!!]

[Nghe bảo lúc xuất bản sách này bán tiền bản quyền cho Tiểu Bạch kiếm được hơn mấy triệu đúng không? Khuyên này, nhanh chóng bỏ ra trăm vạn mua bản quyển của Cố tiên sinh, để nhân gia người ta sửa chữa một chút, tui có cảm giác có thể lại kiếm hơn ngàn vạn đó.]

[Con mẹ nó tôi cười muốn chết, tuy rằng không cảm thấy thế nào cả, nhưng tôi tưởng tượng một chút, Cố tiên sinh đại ngưu bức trong giới, trong lúc tổ tiết mục ghi hình, bởi vì quá chán mà đến giá sách ở trong biệt thự tiện tay rút một quyển sách, kết quả nhìn thấy nội dung... hẳn là loại tâm tình một lời khó nói hết đây ha ha.]

[Đoán biểu tình đọc sách của Cố tiên sinh: Tàu điện ngầm, ông già, di động.]

[Chung ý kiến+1, nhưng Cố tiên sinh thật đáng yêu ha ha ha, ổng hẳn là chưa từng xem qua loại sách thái quá như vậy, lại còn cầm bút sửa từng câu từng chữ cho người ta nữa ha ha ha.]

[Cười chết đi được, loại sách này cơ hồ mỗi một câu đều viết bậy, chờ Cố tiên sinh sửa từng chữ một, cảm giác mình cũng có thể kiếm được mấy chục triệu.]

[Loại sách này đặt ở giá sách biệt thự, hẳn là tổ tiết mục mua loại sách nát cân bán thật giả lẫn lộn đi, kết quả không nghĩ tới thật sự còn có người nghiêm túc đọc chớ.]