Thấy bọn họ không có ý hỏi mình, Cố Thầm bình tĩnh bay đi, bưng trà đến bàn ghế dưới hành lang tiếp tục đọc sách.Trong phòng khách dưới lầu cũng chuẩn bị đàn dương cầm cho mọi người biểu diễn, Dụ Tinh Châu trực tiếp ngồi xuống, nhịn không được hát cả bài hát thử đàn một lần, sau đó vẻ mặt vi diệu nói: "Thanh Việt, bài hát này viết cho em phải không?"
Lục Thanh Việt nghe vậy: "Khụ khụ khụ!" xấu hổ ngẩng đầu nhìn trời, nếu không phải xảy ra chuyện này, anh đoán chừng sẽ không lấy bản nhạc này ra xem. Trong lúc nhất thời kích động, quên mịa mất rồi.
Nhưng anh vẫn dùng hết sức bình sinh cây ngay không sợ chết đứng cãi chày cãi cối leo lẻo: "Ai nói là viết cho em, anh chỉ là tiện tay luyện tập thôi!"
Dụ Tinh Châu cũng không truy vấn, chỉ hết sức bình thản: "À, luyện không tệ nhỉ."
Khiến cho Lục Thanh Việt tiếp tục cãi chày cối hoàn toàn nghẹn họng.
Khúc nhạc này lúc đàn ra, bất luận là mọi người ở đây hay là người xem trực tiếp, đều càng thêm trực quan cảm nhận được sự tinh diệu của bài hát này.
[Ha ha ha bài này rất ngọt, thật giống tiểu tử nhóc viết cho Tiểu Dụ.]
[Nhìn không ra nhà nhóc Việt nhóc Việt ơi, nhóc vậy mà còn cất giấu lá bài uno này ư?]
[Trâu bò, thật trâu bò, không ngờ xem chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân cũng có thể nghe được loại tác phẩm tốt này.]
Tuy nói tiểu tiết kia người thần bí sửa rất tốt, nhưng cũng không thể tách rời việc nền tảng toàn bộ khúc nhạc này cũng rất tốt, hơn nữa cũng chỉ là vẽ rồng điểm mắt thoáng thay đổi một chút, chỉnh thể cơ bản cùng phong cách không thay đổi.
Tuy nhiên, từ một mức độ nào đó mà nói, điều này cũng càng thể hiện sự cao diệu của người thay đổi, vừa tôn trọng phong cách và nguyện ước sơ nguyên của tác phẩm, lại có thể vẽ rồng điểm mắt trên lớp cỏ mới này.
Bởi vì ống kính còn đặc tả khúc phổ, tất cả người xem đều có thể nhìn thấy: [Tôi thấy tiểu tiết phổ này cũng không thay đổi bao nhiêu, đại bộ phận đều giống nhau.]
[Chỉ có người hiểu mới hiểu, trình độ của người thay đổi phải cao hơn vài cấp.]
[Người sửa này quả thật trâu bò, dù sao khúc nhạc này, cho dù là giúp người khác sửa, cũng sẽ dễ dàng xuất hiện phong cách cá nhân mãnh liệt. Nhưng người này chỉ là thật tâm thật ý giúp Tiểu Lục sửa mà thôi.]
[Điểm thần kỳ là, người ta lại cũng để ý có thể bài hát này là Tiểu Lục viết cho Tiểu Dụ, động mấy âm đều làm cho ca khúc càng thêm phù hợp với chủ đề này.]
[Cái này tận tâm quá mức đi? Nhưng tôi thừa nhận, người này quả thật rất trâu bò.]
[Cho nên rốt cuộc là ai thế, loại chuyện tốt lộ mặt này, sao lại không ai thừa nhận dzậy???]
[Nhanh nhanh, nhanh phá án! Nội trong hôm nay tui muốn biết tên người này, chờ ngươi đứng ra cứu giúp giới âm nhạc Hoa ngữ!]
Mọi người ở đây nghe xong khúc nhạc, dùng phương pháp loại trừ suy luận một lúc, cảm thấy không đúng lắm, loại trừ như vậy thì làm gì còn ai nữa, xem ra nhìn đi nhìn lại trông ai cũng không giống.
[Chúng ta đếm một chút coi, hiện tại đã hỏi qua: Tố Tố cùng chồng cô ấy, hai vợ chồng Mục Vân Đình, Giang Giang cùng bạn trai cô ấy, Khổng giáo sư cùng Vu giáo sư, còn lại Thanh Thanh cùng hai người H quốc.]
[Thanh Thanh không giống như là biết sáng tác nhạc, hai người H quốc cả ngày đều trưng cái bộ dáng cao ngạo nhìn không quen, tui chả tin hai người bọn họ sẽ lĩnh hội được loại khiêm tốn này đâu ==.]
[Chờ một chút, có phải mọi người đã quên còn có Cố tiên sinh và Kiều tổng không?]
Bởi vì 1 phút 58 giây và 1 phút 57 giây quá ngắn, số người nhìn thấy vẫn không lớn lắm, hôm nay vẫn có người hỏi: [Cố tiên sinh là ai?]
[Không biết, Cố tiên sinh tuy rằng rất thần bí, nhưng kiểu đại lão như anh ta và Kiều tổng vừa nhìn đã biết là không biết sáng tác nhạc.]