Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 70: Phiên ngoại 2: Lời tự bạch của Tống Dật

Ta là Tống Dật, kiếp trước ta vừa gặp đã yêu nàng, nàng là sát thủ được đào tạo bài bản trong Phi Hương Các, một nữ tử tài mạo xuất chúng.

Nàng lạnh lùng xa cách, không thích nói chuyện với bất kỳ ai.

Ta yêu nàng nên tìm mọi cách lấy lòng nàng, ngày ta chạy tới Phi Hương Các tặng hoa cho nàng, đêm ta xếp hàng mua điểm tâm dỗ nàng vui, nàng giỏi võ lắm đó, mỗi lần ta tới làm phiền nàng, nàng đều đánh ta đau điếng người luôn.

Có hôm hình như nàng bị ta chọc giận quá, mặt mũi đỏ bừng đá đít ta ra khỏi Phi Hương Các luôn mà, mọi người trong Phi Hương Các đều lắc đầu nhìn ta ngao ngán, ai nấy đều nói ta đang mặt nóng dán mông lạnh, không bao giờ có được trái tim mỹ nhân.

Ta không tin, ta quyết tâm muốn rước nàng về cho bằng được, ha ha mặt ta dày lắm, không biết nhục là gì đâu.

Nhưng có vẻ ta sai rồi… nàng ấy hình như thích hoàng huynh ta, sao nàng ấy lại thích cái tên Tống Viễn mặt lúc nào cũng lạnh băng đó chứ! Ta đẹp trai hay cười nàng ấy lại không thích…

Càng ngày ta càng nhận ra nàng thật sự thích hoàng huynh ta, từ đầu nhận nhiệm vụ ám sát huynh ấy, cuối cùng lại yêu huynh ấy, ta có nên cũng bỏ tiền ra thuê nàng ấy ám sát ta để nàng ấy quay sang yêu ta luôn không?

Ta vốn tưởng nàng không yêu ta cũng được, chỉ cần nàng hạnh phúc là ta cũng hạnh phúc rồi, nhưng nàng ấy lại gián tiếp bị hoàng huynh ta hại chết, sau đó ta hắc hóa, trong lúc vô tình ngộ sát huynh ấy, nhưng không một ai trách móc ta, bọn họ còn tung hô ta, khen ta đại nghĩa diệt thân. Nhưng rõ ràng ta đâu muốn như vậy đâu? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Khoảnh khắc hoàng huynh ngã xuống ta từng nghe huynh ấy nói huynh ấy không thể kiểm soát được tay mình, mà ta cũng giống huynh ấy, cơ thể ta như bị kẻ khác điều khiển, ta như không còn là ta nữa.

Kiếp trước ta vì quá đau buồn vì cái chết của hai người ta yêu thương nhất mà ngày ngày làm bạn với rượu, cuối cùng chết đi.

Ta mơ hồ tỉnh lại, sau khi hỏi thăm một hồi ta mới biết ta sống lại vào thời điểm hoàng huynh vừa lên ngôi. Thật tốt quá! May mà vẫn còn kịp, Nhu nhi của ta vẫn chưa chết, hoàng huynh vẫn còn rất khỏe mạnh.

Thế là ta kể ngắn gọn toàn bộ mọi chuyện cho huynh ấy nghe, ta nói với huynh ấy ta là người sống lại, kiếp trước bọn ta đã thê thảm ra sao. Nhìn vào mặt huynh ấy là ta liền biết huynh ấy không tin cho lắm, nhưng huynh ấy vẫn gật đầu đồng ý cùng ta giăng lưới bắt cá.

Ta giả vờ như hoàn toàn hắc hóa, phái người bắt Nhu nhi đi, ban đầu nàng phản kháng dữ lắm, còn mấy lần đạp trúng của quý ta khiến ta tý thì “tịt” luôn.

Mỗi lần nàng lườm nguýt ta, ta đều rất đau lòng, hu hu hu nương tử ghét ta, nương tử không thèm nói chuyện với ta. Khi ấy ta thực sự tưởng mình sắp hắc hóa thật rồi, ta cũng muốn phế võ công nàng lắm, nhưng… ta không nỡ, với cả ta sợ nàng ấy lắm.

Người ta hay nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ngay lúc ta đang tuyệt vọng không biết nên làm gì với nàng, nàng lại đột nhiên nhớ ra ký ức kiếp trước.

Lần đó nàng ôm ta khóc nhiều lắm luôn, nàng còn mắng ta nữa: “Huynh, cái đồ ngốc nhà huynh! Ai nói ta thích Tống Viễn chứ? Rõ ràng người ta thích là huynh mà!”

Ta nghe xong suýt thì mừng đến độ quên luôn cả giả vờ, chân tay lóng ngóng không biết nên làm gì mới phải.

Đêm đó ta và nàng cùng bàn nhau lên kế hoạch tóm gọn tên khốn nạn chia cắt tình yêu bọn ta. Vậy nên những lần nàng ấy bỏ trốn, sau đó bị ta dùng xích sắt trói lại đều là diễn, mà tên ngốc Sở Thương lại tin sái cổ, tưởng ta thực sự bị thao túng.

Rồi ngày này cuối cùng cũng đến, sau khi nhận được tín hiệu từ phía hoàng huynh, ta lập tức lén để nàng ấy chạy thoát. Còn đám tai mắt trong phủ cũng bị ta dọn sạch sẽ, cái đám sâu mọt này ở trong phủ ta ăn chực lâu như vậy đánh nhiều chút cũng không sao.

Sở Thương là chó phản chủ, ta muốn chém hắn lâu rồi nhưng ta nghĩ làm vậy thì hơi tàn nhẫn, chỉ xin một cánh tay hắn, khiến sau này hắn không thể luyện võ được nữa thôi.

Lúc ta cưỡi ngựa đánh vào hoàng cung ta cũng sợ lắm, sợ tên thần bí đó có yêu thuật khiến tất cả trở về như cũ. Vậy nên khi xông vào phủ thừa tướng ta mới sai nha hoàn giữ nàng lại, thật không ngờ nàng lại vì ta mà điều động số binh mã ta chia cho nàng tới ứng cứu. Quả nhiên chỉ có nương tử mới là người yêu ta nhất thôi.

Cái tên “tác giả” đó tưởng tình cảm huynh đệ bọn ta là trò đùa chắc, vậy mà còn muốn bọn ta vì một nữ nhân mà tranh đấu! Cái tên này tư duy hạn hẹp quá đi.

Sau bao ngày chờ mong ta cũng được thoát vai, Nhu nhi cũng chịu gả cho ta, ta chỉ thấy đời này của ta như vậy là quá viên mãn rồi.

Ngày mang lễ vật cầu hôn tới Phi Hương Các, sau đó nhận được cái gật đầu của trưởng lão lớn tuổi nhất trong nhóm sát thủ, à không, bây giờ nên đổi thành trại trẻ mồ côi rồi, khi ấy ta chỉ thiếu điều đi khoe hết khắp kinh thành là Nhu nhi đồng ý lấy ta rồi thôi.

Chiều hôm đó ta có tâm sự với một ông lão, ông ấy có dạy ta vài bí kíp để “trên cơ” nương tử, nhưng xem ra ta không làm được rồi, ta không dám to tiếng với nàng, cũng không nỡ làm nàng bị thương đâu…

Nhờ có sự khuyên bảo của Nhu nhi, trưởng lão Phi Hương Các quyết định không làm sát thủ nữa mà thu nhận những đứa trẻ mồ côi về nuôi dưỡng, thật là vẹn cả đôi đường.

“Phu quân, mau tới bóp chân cho thϊếp đi.”

Ài, là nương tử đang giục ta vào bóp chân đó, ta phải đi bóp chân cho nàng ấy đây, lát nữa còn phải gọt táo, bóc quýt cho nàng, giúp nàng chải tóc để đi chơi với các tỷ muội, chưa hết đâu, tối còn phải dạy con học nữa, cuộc sống làm phu quân thật hạnh phúc quá huhu…