Trên một cánh đồng hoa hướng dương, Diêu Ngọc chợt thấy một dáng người cao gầy tay dắt tuấn mã, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Nàng ấy tò mò tới gần, đây… là nữ nhân!
Nàng ấy giật mình, nhận ra bản thân vừa thất lễ nên vội nói: “Tiểu nữ là Diêu Ngọc, dám hỏi quý danh cô nương đây là?”
Thấy Diêu Ngọc ăn nói nhã nhặn lại có vẻ hiền lành dịu dàng nên người nọ cũng mỉm cười đáp: “Ta là Lâm Thời An. Cô nương cũng thường xuyên tới đây ngắm cảnh sao?”
Diêu Ngọc khẽ gật đầu, nàng lại nhìn sang con ngựa trắng nàng ấy đang cầm dắt trong tay, hiếu kỳ hỏi: “Đây là ngựa của cô sao? Đẹp quá đi.”
Thấy nàng có vẻ thích thú, Lâm Thời An cũng rất hào phóng nói: “Lên cưỡi thử không?”
Diêu Ngọc thoáng do dự: “Nhưng ta không biết cưỡi ngựa.”
Lâm Thời An vỗ vỗ ngực mình: “Không sao, ta dạy cô.”
Vậy là kể từ ngày đó hai thiếu nữ cùng rủ nhau ra ngoài dạo chơi, cùng cưỡi ngựa, cùng giả làm nam nhân đi tửu lâu uống rượu. Sau đó hai người còn kết làm tỷ muội, Lâm Thời An lớn hơn Diêu Ngọc 2 tuổi nên Lâm Thời An trở thành tỷ tỷ.
Dần dà, Diêu Ngọc cảm thấy bản thân ngày một dựa dẫm vào Lâm Thời An, nàng luôn miệng gọi “tỷ tỷ”, muốn bám dính lấy nàng ấy không rời một giây phút nào.
Diêu Ngọc biết tình cảm nàng giành cho người tỷ tỷ kết nghĩa này không chỉ đơn thuần là tình bạn nữa mà là tình yêu. Nhưng nàng không dám bày tỏ, sợ bị Lâm Thời An hiểu lầm, vậy nên tình cảm ấy cứ như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng nàng.
Nhưng rồi một ngày, Lâm Thời An nói hoàng thượng đã chỉ hôn cho nàng với thái tử đương triều, e là hai người không thể gặp nhau thường xuyên nữa.
Khi nghe tin này, Diêu Ngọc cũng không quá bất ngờ, Lâm Thời An là con gái tướng quân gia thế hiển hách, ắt hẳn sau này cũng sẽ bị ban hôn cho một vị hoàng tử nào đó có quyền lực thôi, nàng cố tỏ ra bình tĩnh an ủi nàng ấy, nói nàng sẽ thường xuyên vào cung cùng phụ thân thăn nàng ấy.
Sau này khi Lâm Thời An trở thành thái tử phi, Diêu Ngọc vẫn rất hay tặng quà, vẽ tranh cho nàng, tuy không cùng huyết thống nhưng lại thân hơn tỷ muội ruột thịt.
Rồi hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi, Lâm Thời An trở thành hoàng hậu. Diêu Ngọc cũng thường xuyên được nàng ấy triệu vào cung chuyện trò, Diêu Ngọc cũng rất cưng chiều Tống Viễn, thường làm rất nhiều đồ chơi tặng hắn.
Tưởng mọi chuyện cứ vậy êm đềm trôi qua nhưng không ngờ hoàng thượng lại để mắt đến Diêu Ngọc nhã nhặn hiền từ, cuối cùng trong một lần say rượu đã giở trò đồϊ ҍạϊ với nàng.
Diêu Ngọc như sụp đổ, nàng thẫn thờ nhảy xuống hồ tự vẫn, may sao nàng lại được Lâm Thời An cứu được.
Nàng khóc nghẹn trong vòng tay Lâm Thời An, nàng nói bản thân mình bẩn rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ chê mình, nàng gần như phát điên liên tục gào khóc suốt thời gian dài.
Hoàng thượng là một kẻ điên, thấy Diêu Ngọc phản kháng quyết liệt gã ta lại càng thêm thích thú, bất chấp tất cả nạp nàng vào cung, trở thành Diêu quý phi nhận mọi ân sủng.
Nhưng từ đầu đến cuối Diêu Ngọc vốn chỉ yêu mình Lâm Thời An, mỗi lần bị ép thị tẩm, đều uống một lượng lớn thuốc tránh thai.
Đến khi bị phát hiện, gã hoàng đế phát điên nhốt nàng vào đại lao coi việc hành hạ nàng làm thú vui.
Lâm Thời An nghe tin Diêu Ngọc bị sỉ nhục như vậy liền chạy tới Dưỡng Tâm Điện nói giúp cho nàng ấy mấy câu, nào ngờ lại khiến gã ta chĩa mũi nhọn về phía nàng.
Diêu Ngọc bị hành hạ người không ra người ma không ra ma, mãi đến khi có thai mới sống thoải mái hơn một chút.
Ngày nàng hạ sinh Tống Dật, Lâm Thời An đã căn dặn Tống Viễn: “Dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải đối tốt với đệ đệ con, Tống Dật, biết chưa?”
Tống Viễn khi ấy còn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu hứa với mẫu hậu sẽ chăm lo hoàng đệ chu toàn.
Quả thực như những gì Lâm Thời An dự đoán, nàng bị chính người phu quân đầu ắp tay gối tính kế, khiến nàng chết trong một mùa đông lạnh giá.
Diêu Ngọc như phát điên ôm lấy cơ thể nàng, nước mắt thấm ướt tuyết lạnh: “Tỷ tỷ, thực ra người muội thích trước giờ vẫn luôn là tỷ…”
Lâm Thời An thoi thóp vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, hai mắt dần mờ đi: “Thực ra ta biết hết, ta vẫn luôn biết… kiếp sau ta làm nam nhân, ta nhất định sẽ tới hỏi cưới muội.”
Tiếng gió tuyết rít gào làm át đi tiếng khóc nghẹn ngào của Diêu Ngọc và Tống Viễn, hai người đều mất đi người quan trọng nhất đời mình.
Sau cái chết của Lâm Thời An, Diêu Ngọc toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Tống Viễn và Tống Dật, không để hai đứa trẻ tội nghiệp thiếu thốn bất kỳ thứ gì.
Nhưng số phận trêu ngươi, sau khi hoàn toàn chán ghét nàng, gã hoàng đế cũng không chừa đường sống cho nàng, nàng cũng bị hại chết.
Lâm gia và Diêu gia cũng bị tai bay vạ gió giáng xuống đầu, vốn là quân thần một lòng vì trung thành vậy mà bị gán cho tội danh thông địch, âm mưu tạo phản.
Ngày Diêu Ngọc chết, nàng mỉm cười thanh thản như đang thấy Lâm Thời An dang tay đón chờ nàng.
Tống Dật khi ấy còn quá nhỏ, hắn không hiểu sao mọi người ở đó lại khóc, chẳng phải mẫu thân chỉ đang ngủ thôi sao? Có điều mẫu thân ngủ lâu quá, mấy người này cũng không đưa người lên giường làm tay người lạnh cóng luôn, hoàng huynh cũng không muốn chơi với mình, chỉ quỳ gối hai mắt đỏ hoe nhìn mẫu thân hắn.
Cho đến mãi sau này hắn bị đói, muốn ăn một cái bánh bao mốc cũng bị thái giám đánh đến bầm dập mặt mày hắn mới hiểu thế nào là không còn mẫu thân. Tống Dật ôm cánh tay bị đánh đau đến chảy máu khóc đến mệt lả trong lòng Tống Viễn, giọng hắn cũng thiếu đi nét hồn nhiên mà trẻ con nên có: “Hoàng huynh, có phải mẫu thân ghét đệ không? Sao người không quan tâm đệ, đệ bị đánh rất đau… cả người đều đau.”
Tống Viễn đau lòng nhìn người đệ đệ còn thơ dại, ánh mắt dần trở nên quyết tâm: “Sau này ta nhất định sẽ cho đệ ăn nhiều bánh bao ngon hơn, tiểu Dật nín đi, mẫu thân vẫn luôn ở trên trời dõi theo đệ.”
Ngày hôm đó thái giám ra tay đánh Tống Dật không hiểu sao lại rơi xuống hồ chết đuối, khi được vớt lên hai mắt trợn to như vừa thấy cái gì hết sức đáng sợ.
Truyện kết thúc ở đây.
Lời tác giả: Ban đầu mình không tính viết phiên ngoại này đâu nhưng rảnh quá nên lại viết, vừa viết vừa khóc vì thương hai thằng bé tội nghiệp mẹ mất sớm 🥲
Góc giải thích đôi chút về vài chi tiết có phần biếи ŧɦái trong truyện:
Thứ nhất, theo những gì đã đề cập ở những chương trước thì đây chỉ là thế giới trong sách, mà tác giả lại là kẻ nghiện rượu, bạo lực gia đình, là một kẻ cặn bã trong xã hội. Vậy nên có thể nói các nhân vật hoàng đế trong sách đều phản ánh cái nhìn méo mó, sa đọa của hắn ta, một vài chương truyện mình cũng có nhá hàng trước với mọi người là hoàng đế là kẻ bất tài vô dụng khiến triều đình toàn tham quan rồi ạ. Vì ở hiện đại tác giả của cuốn sách là kẻ thất bại nên muốn hóa thân thành một nhân vật ưu việt, có tầm ảnh hưởng vậy nên lựa chọn hàng đầu chính là trở thành hoàng thượng ạ. À quên mất, ở chương kết truyện nam chính đi gặp tác giả, nam chính cũng nói tác giả thông qua nhân vật trong truyện để phản ánh bản chất của chính tác giả rùi.
Đây là truyện đầu tay của mình nên tình tiết có vẻ còn rời rạc, một số đoạn chưa liên kết với nhau, chính mình cũng cảm thấy truyện có phần sáo rỗng, nếu các bạn muốn góp ý thì có thể comment hoặc nhắn tin cho mình luôn cũng được nè, để mình có kinh nghiệm trau chuốt các bộ sau hơn ❤️❤️❤️
Mình yêu quý từng nhân vật trong truyện, không ghét bất kỳ một nhân vật nào trong truyện cả (trừ thằng cha nam chính), chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu khuya rùi mà vẫn còn cày truyện thì cũng nhớ ngủ sớm đi nè.
Kim Hòa.
08/12/2024.