Ta là Tống Viễn, ta và hoàng đệ ta, Tống Dật từ lâu đã biết bọn ta bị một thế lực thần bí thao túng, chỉ là không biết rốt cuộc kẻ đó là ai.
Một ngày nọ đệ ấy tìm đến ta, nói đệ ấy được sống lại, muốn ta hợp tác cùng diễn một vở kịch với đệ ấy.
Tuy nửa tin nửa ngờ nhưng ta vẫn thuận theo lời đệ ấy, ta giả vờ cải trang thành thường dân đi tới thôn Lưu Đô, sau đó bị thích khách đâm bị thương, lần mạo hiểm này thực sự rất hữu ích, ta hoàn toàn xác minh được những gì đệ ấy nói là sự thật, có điều tên thần bí đó ra tay quá tàn nhẫn khiến ta mất máu quá nhiều cuối cùng ngất xỉu.
Trong lúc mơ màng ta bỗng thấy một bóng dáng thấp bé chạy ngang qua, không hiểu sao khi ấy ta lại lo lắng cho nàng, ta muốn nàng chạy đi, có thể vì thấy nàng còn nhỏ quá nên ta không nỡ để nàng chết oan chăng?
Nhưng cô bé đó không chạy, nàng ấy lại cứu mạng ta. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của nàng, trong lòng ta phút chốc dâng lên một cảm xúc kỳ lạ… như vậy có quá biếи ŧɦái không?
Ở với nàng một thời gian, lần đầu tiên ta biết vì người khác mà lo lắng, không màng đến tính mạng mà tỉ võ kiếm tiền, nhìn khuôn mặt nàng căng phồng mỗi khi nhai bánh bao, ta bỗng cảm thấy những vết thương trên người đều rất đáng.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cục bột nhỏ bị Sở Thương bắt đi, khi nhìn nàng bất lực vùng vẫy, tim ta như thắt lại, ta thật sự đã từ bỏ cơ hội bắt Sở Thương, không do dự nhảy xuống vách núi cứu cục bột nhỏ.
Cứ như thế, từ hai người dưng nước lã bọn ta dần thân thiết, quấn quýt bên nhau. Ta sẽ khó chịu mỗi khi thấy kẻ khác dòm ngó nàng, nàng ấy là ánh sáng duy nhất trong đời ta, ta không cho phép ai cướp nàng ấy đi. Lúc biết ta là bạo quân lạnh lùng độc ác, rõ ràng nàng ấy sợ đến mức cả người run bần bật nhưng vẫn cố giả vờ như mình không sợ, khi ấy trông nàng ấy thực sự rất… mắc cười.
Kể từ ngày mẫu hậu mất, ta hoàn toàn lãnh đạm với tất cả mọi người, mãi tới khi gặp Y nhi, nàng ấy như mặt trời nhỏ sưởi ấm từng ngóc ngách trong trái tim ta, dạy ta cách yêu một người, thương một người.
Quả thực ta cũng từng “lợi dụng” nàng ấy, mượn cớ Đinh Lan Hoa bất kính với nàng ấy trừng phạt Đinh gia, khiến Đinh gia trở tay không kịp. Trước đó ta đã tính sẵn đường lui từ lâu rồi, Đinh gia người đông thế mạnh, từ lâu ta và Tống Dật đã âm thầm chặt đứt từng phe cánh của họ, vậy nên ngay khi bị cách chức họ mới không thể gây nên sóng gió gì.
Nhưng ta trăm tính vạn tính lại không ngờ Y nhi lại bị kẻ thần bí để mắt tới, hắn ta cố tình hạ độc trong thức ăn của nàng, khiến nàng hôn mê không tỉnh.
Nhìn nàng sốt cao liên tục mê sảng ta thật sự rất sợ, lần đầu tiên ta sợ mất nàng ấy đến thế, khi ấy ta không ngừng dằn vặt bản thân, tự trách tại sao lại không bảo vệ nàng thật chu toàn?
Rồi nàng tỉnh dậy như một kỳ tích, có lẽ ông trời thực sự thương xót một lần nữa mang nàng đến bên ta. Cái ngày nàng quỳ gối cầu xin ông trời mau ngừng mưa thực ra ta đều nghe thấy hết, nàng ấy thật sự là ngôi sao nhỏ của ta, sau khi nàng cầu xin, ông trời quả thực đã ngớt mưa, ánh mặt trời ló dạng sau tầng mây báo hiệu một khỏi đầu mới.
Ta tận mắt thấy nàng lớn lên từng ngày, cùng trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện, có vui, có buồn, tình cảm ta giành cho nàng chỉ ngày một lớn hơn chứ chưa từng giảm bớt.
Ở bên nàng, ta dần học được cách yêu, cách bao dung, cách mỉm cười thật lòng, ta thật sự biết ơn nàng ấy.
Ngày ta và Tống Dật quyết định ngả bài, ta không muốn nàng bị thương nên muốn nàng ở trong Phượng Nghi Cung, nhưng ta không ngờ nàng ấy lại bất chấp tất cả chạy tới cùng ta đối mặt với nghịch cảnh.
Ngày nàng sinh con, khuôn mặt vì đau mà tái nhợt ta lại càng lo lắng, khi ấy ta không quan tâm gì cả, ta chỉ biết Y nhi của ta đang rất cần ta ở bên.
Sau này nàng ấy thường hỏi ta khi vào trong phòng ta có ngửi thấy mùi máu tanh không? Quả thực mùi máu rất tanh, nhưng như vậy đã là gì? Y nhi của ta còn đau đớn khổ sở hơn ta, ta không chê bai nàng ấy, ta chỉ yêu nàng ấy hơn.
Ta không yên tâm về đám người hầu trong cung, vậy nên trong thời gian nàng ấy ở cữ, ta giành toàn bộ thời gian ở bên chăm sóc nàng ấy, việc triều chính có thể để Tống Dật lo, còn nàng ấy chỉ có một mình ta.
Ta đặt tên cho con trai là Tống Tuệ Minh, mong sau này thằng bé sẽ thông tuệ, minh mẫn, làm một vị vua tốt.
Đến đây thôi là đủ rồi, sau khi truyền ngôi cho Tuệ Minh, ta và Y nhi đã đi du ngoạn khắp bốn phương, ngắm cảnh đẹp sông nước, ta muốn cùng nàng đi đến những nơi đẹp nhất, muốn đưa nàng đi ăn những món ngon nhất.
Chúc các vị đang đọc chút lời tự bạch này sớm tìm được chân ái đời mình, nếu chưa tìm được cũng đừng vội buồn, lúc ta lên ngôi nương tử ta mới bốn tuổi cơ mà.