Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 68: Kết truyện

Hoàng cung sóng yên biển lặng, Doãn thừa tướng cũng cáo quan về nghỉ ngơi, thỉnh thoảng ông ra ra thắp cho mẫu thân nàng nén nhang, kể chuyện cho mẫu thân nàng nghe.

Trước hôm từ quan một ngày, ông có đến Phượng Nghi Cung thăm nàng, ông thở dài nói: “Giờ ta cũng già rồi, chuyện gồng gánh xã tắc cứ để lớp trẻ làm thôi.”

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, Tống Viễn giúp dân khai khẩn đất hoang, Doãn Thanh thay phụ thân nàng trở thành nữ thừa tướng đầu tiên trong lịch sử.

Nhờ có kiến thức hiện đại cùng vốn hiểu biết sâu rộng nên nàng ấy được người dân gọi là nữ Bồ tát sống, có thể nói hiện tại chuyện khiến nàng hạnh phúc nhất là được thấy dân chúng ấm no.

Còn Tống Tự, hắn chủ động xin Tống Viễn cầm quân đánh giặc, liên tiếp giành lại từng tấc đất trước đây bị ngoại bang xâm chiếm, trước khi dẫn quân xuất chinh, hắn bẻ một nhành mai tặng Doãn Thanh, khuôn mặt đỏ bừng nói:

“Ta nhất định sẽ thắng trận trở về cưới nàng.”

Doãn Thanh vẫn còn ghi thù chuyện hắn từng có ý định lợi dụng nàng quyến rũ hoàng thượng, nàng hừ lạnh: “Nhưng giờ sau lưng ta còn Doãn phủ.”

Tống Tự rất thẳng thắn nói: “Ta có thể ở rể.”

Mùa đông năm ấy, Tống tướng quân dẫn quân xuất chinh thảo phạt Mạc Bắc, toàn quân thắng lớn trở về.

Vừa về kinh thành hắn đã lập tức vào cung dùng quân công xin hoàng thượng ban hôn cho hắn và con gái lớn của thừa tướng Doãn Thanh.

Trước sự chúc phúc của bao người, Tống Tự “thuận lợi” vào ở rể nhà thừa tướng, cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc cùng phu nhân mình.

Lời tác giả: lúc đầu mình tính để Tống Tự nghẻo trên sa trường, Doãn Thanh vì nhớ nhung hắn mà không lập gia đình cho day dứt nhưng sợ ăn gạch quá nên thôi 🌚

Đến đầu xuân, hoàng hậu lâm bồn.

Dù ma ma trong cung khuyên can cách mấy, Tống Viễn vẫn nhất quyết muốn vào trong cùng nàng vượt cạn.

Trên mặt Doãn Y Thần lấm tấm mồ hôi, cơn đau như xé nát ruột gan.

Tống Viễn còn đổ nhiều mồ hôi hơn nàng, hắn cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe nhìn nàng, liên tục động viên: “Y nhi ngoan, không đau… không đau… chúng ta chỉ sinh một đứa thôi… sau này không sinh nữa…”

Nàng nhìn khuôn mặt hắn trắng bệch vì lo lắng cho nàng, rõ ràng là người lạnh lùng tàn nhẫn đến thế, vậy mà lại hoảng hốt bối rối khi thấy nàng đau. Nàng mỉm cười vươn tay chạm vào mặt hắn: “Chàng đừng khóc, thϊếp không đau.”

Ma ma và cung nữ bên cạnh thấy hoàng thượng khóc cũng thầm cảm thán hoàng hậu nương nương thật hạnh phúc, hoàng thượng quả thực rất yêu người.

Bỗng một tiếng khóc khỏe mạnh vang lên khiến cả căn phòng tràn ngập sức sống.

“Là hoàng tử! Chúc mừng hoàng thượng, nương nương vừa sinh một hoàng tử khỏe mạnh.”

Mà Tống Viễn lúc này nào còn tâm trí để ý xem là con trai hay con gái nữa, hắn gục đầu vào vai nàng khóc nấc lên: “Y nhi, vất vả cho nàng rồi.”

Tống Viễn để cung nhân ra ngoài, tự tay chăm sóc nàng, giúp nàng thay y phục mới, ai có thể ngờ một đế vương lại cũng có lúc dịu dàng như vậy chứ?

Doãn Y Thần dựa vào lòng hắn, yếu ớt hỏi: “Chàng không thấy bẩn sao?”

Tống Viễn vuốt ve khuôn mặt nàng: “Sao có thể bẩn chứ? Chăm sóc cho thê tử mình là điều đương nhiên, đây chỉ là những việc một người phu quân nên làm thôi.”

Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng ấm áp lạ kỳ: “Nhưng chàng là hoàng đế mà.”

Hắn thân mật cọ cọ lên chóp mũi nàng, yêu chiều nói: “Hoàng đế không phải người sao? Y nhi, ta có là ai đi nữa cũng là phu quân nàng, nàng vì ta mà đau đớn vất vả sinh con, ta chỉ làm chút chuyện này có là gì đâu?”

Quả thực dù có là vua là chúa hay chỉ là một thường dân thì chăm sóc nương tử là trách nhiệm, là bổn phận của mọi phu quân trên thế gian này. Nếu một nam nhân vì thấy nương tử mình sinh con mà chê bai, ghét bỏ nàng ấy thì nam nhân đó không xứng đáng làm một người cha, một người phu quân.

(Còn mấy bà đang đọc truyện thì tỉnh đi, nam chính đẹp trai thâm tình chỉ có trong truyện thui 😂)

Đại hoàng tử ra đời lập tức được hoàng đế sắc phong làm thái tử, đặt tên là Tống Tuệ Minh, vì ngày thái tử ra đời được trời ban điềm lành nên hoàng thượng đặc biệt ban lệnh đặc xá thiên hạ, tất cả viên mãn, nhà nhà đều vui.



Trong đại lao tối tăm, một tù nhân gầy gò ngồi thẫn thờ trên đất, hắn ta vẫn chưa biết bản thân sai ở đâu, cho đến khi thấy một người bước vào.

Nam nhân mặc long bào, khí chất cao quý lạnh như băng.

Tống Viễn nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Y nhi xin ta tha cho ngươi, ít nhiều gì ngươi cũng có công tạo nên bọn ta, bọn ta đều là nhân vật dưới ngòi bút ngươi, vậy nên ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

Hắn ta cười khẩy nhìn Tống Viễn: “Ta là tác giả, ta muốn các ngươi đi hướng đông các ngươi không được đi sang tây.”

Tống Viễn cười nhạt, hàng lông mày nam tính khẽ nhíu: “Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu gì hết.”

Ngừng một lát hắn nói tiếp: “Mỗi nhân vật đều có linh hồn, có nhận thức có máu thịt riêng, bọn ta cũng có lý tưởng, có khao khát, vậy nên ngươi mới không thể khiến bọn ta đi sai đường. Ngươi là người tạo ra bọn ta, thông qua bọn ta để phản ánh bản tính của ngươi, ngươi hiểu ta, ta cũng hiểu ngươi, vậy nên ta biết ngươi muốn gì, cần gì.”

Hắn ta nghe Tống Viễn nói xong hơi thẫn thờ lẩm bẩm nói: “Là như vậy sao… lẽ nào ta sai rồi?”

Tống Viễn bật cười: “Đúng vậy, ngay từ đầu ngươi đã sai rồi, sai vì xem nhẹ tình huynh đệ của bọn ta, sai vì không xem bọn ta là con người thực thụ.”