Hôn lễ của Tống Dật và Thẩm Thanh Nhu được tổ chức rất long trọng, tính hắn không thích hơn thua, nhưng hễ thua là không chịu, hắn không muốn để Nhu nhi của hắn thiếu thốn bất kỳ thứ gì.
Lễ vật hỏi cưới chất cao như núi lũ lượt mang tới Phi Hương Các khiến mọi người trong đó đều kinh ngạc há hốc miệng, vị trưởng lão trong đó gật gù nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tống Dật: “Ừm ừm rất tốt. Ta đồng ý.”
Tống Dật chỉ đợi mỗi câu này, hắn nhảy cẫng lên vui sướиɠ, suốt đường về gặp ai cũng nán lại nói liên hồi:
“Các ngươi biết gì chưa, Nhu nhi, Nhu nhi đồng ý gả cho ta rồi đó ha ha ha! Các ngươi có ghen tị không hí hí.”
“Nhu nhi là người đẹp nhất thế gian, ta thật là người hạnh phúc nhất trên đời này mà!”
“Vị huynh đệ này dừng bước đã, nếu rảnh cứ đến vương phủ ta ăn tiệc nhé.”
Đám hạ nhân trong phủ không chịu nổi nữa, đành không màng mặt mũi tới tìm Thẩm Thanh Nhu lôi cái tên vừa cưới được nương tử đã vội đi khoe khoang về.
Thẩm Thanh Nhu đang thử váy cưới trong Phi Hương Các, vừa nghe hạ nhân trong phủ tới bẩm báo liền bất lực đỡ trán đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, nàng đã thấy Tống Dật đang ngồi bên vệ đường buôn dưa lê bán dưa chuột với một ông cụ tóc bạc, nàng nghe loáng thoáng hắn nói nương tử hắn thế này, nương tử hắn thế kia, nói sau này sinh con sẽ đặt tên con là gì…
Nàng thẹn đến đỏ mặt vội bước nhanh tới nhéo tai hắn: “Chàng đó, đã lớn từng này rồi mà lúc nào cũng như đứa trẻ! Không biết ta có phu quân hay có thêm một đứa con nữa!”
Tống Dật vừa níu tay nàng than đau vừa quay lại vẫy tay với ông lão: “A a a a đau quá nàng nhẹ tay chút… lão nhân gia, ông nhớ tới góp vui nha.”
Ông lão nhìn cặp đôi đang rời đi, mỉm cười thở dài: “Đôi trẻ này thật hạnh phúc.”
Còn chưa để ông kịp cảm khái xong, một lão mà đã cầm chổi đi tới, vẻ mặt tức giận: “Cái ông này còn chưa chịu về ăn cơm nữa hả, còn định để bà già này ra mời ông về ăn sao?”
Ông lão nghe vậy lập tức chống gậy đứng dậy mỉm cười nịnh nọt, khuôn mặt nhăn nheo phút chốc trở nên dịu đi: “Ta về ngay đây, bà có mỏi không? Để ta dìu bà về nha.”
Ánh chiều tà dần buông xuống phủ lên đôi vai hai cặp vợ chồng già, ông lão không chê tay bà nhăn nheo chỉ nắm chặt tay vợ mình, cảnh tượng thật ấm áp hạnh phúc.
Đám hạ nhân trong vương phủ: ha ha ha bọn họ yêu nhau chúng ta hạnh phúc.
Lời tác giả: Nam nữ chính yêu nhau, cặp phụ cũng về chung một nhà, vậy ai mới là người không có người yêu? Chính là người đang nhìn màn hình đó he he 😏
Ngày tổ chức hôn lễ, Tống Dật lo lắng bồn chồn đứng ngồi không yên, hắn hết soi gương chỉnh lại đầu tóc lại kiểm tra xem y phục hắn mặc có đẹp hơn, vừa soi gương hắn vừa suýt xoa: “Ôi dào con cái nhà ai mà tuấn tú vậy nè! Chắc chắn Nhu nhi sẽ rất ưng ý.”
Tống Viễn: Đệ cũng quá tự phụ rồi đó.
Một bên khác, Doãn Thanh và Doãn Y Thần cùng giúp Thẩm Thanh Nhu trang điểm, hai người cùng phải cảm thán quả không hổ danh là nữ chính, thật xinh đẹp diễm lệ, Tống thật có phúc.
Tống Dật gặp ai cũng tươi cười hớn hở khoe: “Ta đi rước nương tử về nhà đây.”
Tống Viễn thực sự quá mệt mỏi với người đệ đệ này rồi, cái tên nhóc Tống Dật này tính cách lúc nào cũng mát mát như vậy…
Sau khi đón Thẩm Thanh Nhu từ tay vị trưởng lão của Phi Hương Các, Tống Dật giơ tay lên thề với trời: “Ta Tống Dật hôm nay xin thề từ nay về sau sẽ đối xử thật tốt với Thẩm Thanh Nhu, tuyệt đối không để nàng vì ta mà đau lòng.”
Trưởng lão Phi Hương Các: … Ngài cũng có đánh lại con bé đâu mà hay lo xa quá à.
Trời vừa chập tối, Tống Dật đã không chờ nổi tiến vào động phòng.
Doãn Y Thần: quả là huynh đệ có khác ha…
Tống Dật vén khăn che mặt Thẩm Thanh Nhu xuống, vừa thấy nàng xinh đẹp trong bộ hỷ phục đỏ, hắn đã ngượng ngùng gãi tai: “Nhu nhi, hôm nay nàng đẹp quá.”
Hắn tự tay rót rượu giao bôi cho nàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng: “Nhu nhi, ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi. Mọi hôm nàng chỉ cho ta ôm ngủ, đêm nay nghe ta có được không?”
Thẩm Thanh Nhu bị lời này của hắn làm cho ngượng chín mặt, nàng thẹn thùng cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng.
Phòng tân hôn trang trí bằng màu đỏ rực rỡ, ánh nến ấm áp mờ ảo, hai người cùng trải qua một đêm mặn nồng.
Trước khi vào chủ đề chính, Tống Dật nhẹ nhàng đeo lên cổ chân nàng một chiếc vòng có những chiếc chuông nhỏ, hắn cắn nhẹ lên tai nàng, giọng khàn đi: “Nhu nhi… gọi tên ta đi, đêm nay chiều ta nhé.”
Cả đêm hôm đó trong căn phòng tân hôn không ngừng vang lên tiếng chuông khe khẽ kèm theo tiếng khóc nhẹ của nữ nhân…
(Mấy cái đó thì mí người tự tưởng tượng đi nhe, tác chưa thử nên tác không biết 🌚)