“Ngươi là người xuyên sách?” Hắn ta nghe như sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc hỏi nàng.
Doãn Thanh không thèm che giấu nói thẳng: “Vậy ngươi nghĩ xem cách dùng mấy túi máu giả này từ đâu ra? Ngu xuẩn.”
Hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng mặc người xử trí.
Hắn ta bị Tống Viễn hạ lệnh nhốt vào đại lao chờ ngày xử trảm, còn những người khác phải cùng nhau lau dọn lại hoàng cung.
Tối đó mọi người cùng quây quần bên bàn ăn, mỗi người nói một câu khiến bầu không khí trở nên cực kỳ sôi động.
Doãn thừa tướng cười khà khà nâng ly rượu lên vuốt râu nói: “Lúc đó Vinh thân vương hùng hùng hổ hổ tìm tới cửa, hai mắt đỏ ngầu làm lão già này sợ muốn chết.”
Tống Dật còn cười vui hơn: “Lúc đó ngài diễn thật quá ta còn tưởng ta đâm lệch cơ…”
Thẩm Thanh Nhu ngồi bên cạnh gắp thức ăn vào bát Tống Dật, cười khẩy: “Chàng đừng chỉ lo buôn chuyện nữa, mau ăn cơm đi.”
Tống Dật lập tức ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, quả là rất sợ vợ.
Tống Viễn vừa bóc vỏ tôm cho Doãn Y Thần vừa nhìn mỉm cười dịu dàng: “Mấy hôm nay nàng vất vả nhiều rồi, nên ăn nhiều tẩm bổ.”
Doãn Y Thần nhìn mọi người vui vẻ cười nói, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, thật tốt quá. Kiếp này thật sự vô cùng viên mãn.
Tống Tự cũng tỷ mỷ lột vỏ tôm sau đó đỏ mặt bỏ vào bát Doãn Thanh: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ là rảnh quá không có việc gì làm thôi.”
Đêm hôm đó Doãn Y Thần mơ một giấc mơ, trong mơ nàng mơ thấy đây vốn là một cuốn sách có tên [Nhu Viễn].
Nam chính trong sách là Tống Viễn, nữ chính là Thẩm Thanh Nhu, trong sách Tống Viễn là bạo quân tàn nhẫn máu lạnh, gϊếŧ người không gớm tay bị muôn dân chửi rủa.
Còn Thẩm Thanh Nhu là sát thủ Phi Hương Các, trong một lần nàng được giao nhiệm vụ tiếp cận sau đó ám sát bạo quân, nàng lại phải lòng hoàng đệ bạo quân cũng tức là Tống Dật.
Tuy nhiên vì bị cốt truyện ràng buộc nên Thẩm Thanh Nhu bắt buộc phải “yêu” bạo quân, cuối cùng dẫn tới kết cục chết thảm.
Còn Tống Dật cũng vì cái chết của nàng mà hắc hóa, trong lúc vô tình đã ra tay gϊếŧ chết bạo quân. Cho đến lúc gϊếŧ Tống Viễn, hắn vẫn nghĩ người Thẩm Thanh Nhu yêu là Tống Viễn.
Tống Dật mang theo ký ức kiếp trước sống lại, ban đầu quả thực hắn muốn gϊếŧ Tống Viễn nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, sau này còn chủ động liên minh với Tống Viễn tìm ra kẻ khốn nạn đứng phía sau sắp đặt mọi việc.
Còn tác giả của cuốn sách này là một kẻ nghiện rượu, hắn ta viết sách chỉ để thỏa mãn du͙© vọиɠ thối nát của bản thân, cuối cùng trong một lần say rượu hắn ta đã thật sự xuyên vào trong sách.
Về phần nàng và Doãn Thanh, hai người chỉ là nhân vật phụ trong sách, nhưng vì bug nên Tống Viễn thay vì yêu nữ chính Thẩm Thanh Nhu thì lại quay sang yêu nàng, còn Doãn Thanh lại bị một linh hồn ở hiện đại xuyên vào. Trùng hợp thế nào người xuyên vào lại là nhân viên gánh xiếc nên vở kịch huynh đệ tương tàn mới diễn được trọn vẹn nhất có thể.
Doãn Y Thần giật mình tỉnh giấc, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng nhìn sang Tống Viễn đang ngủ say, bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn: “Thật may ông trời cho thϊếp sống lại một kiếp.”
Tống Viễn chợt cọ mặt vào tay nàng, mỉm cười dịu dàng: “Y nhi, ta cũng thấy rất may mắn vì đã gặp và yêu nàng.”
Bên khác, trên xe ngựa.
Tống Dật đang làm nũng trong lòng Thẩm Thanh Nhu: “Nhu nhi… chúng ta thành thân đi có được không? Hu hu hu ta xin nàng cho ta một thân phận đi mà…”
Thẩm Thanh Nhu nhìn nam nhân hai mắt sáng long lanh trong lòng mình, lòng chợt mềm nhũn, đây có phải cái người ăn nói dõng dạc sáng nay không?
Tống Viễn tiếp tục dụ dỗ: “Nhu nhi, chỉ cần nàng lấy ta, mọi vàng bạc trong phủ đều do nàng quản lý hết, cái thân xác này của ta cũng cho nàng luôn, mặc nàng chà đạp đó~ chưa hết đâu, ta cũng sẽ giống như hoàng huynh, sẽ không nạp thϊếp, ta chỉ có mình nàng thôi.”
Thẩm Thanh Nhu suýt thì bật cười, cái vị Vinh thân vương này sao lại dính người như vậy chứ?
Nàng mỉm cười không gật đầu mà cũng không lắc đầu: “Vậy phải xem biểu hiện của chàng rồi.”
Tống Dật mừng như bắt được vàng, ôm lấy nàng gọi Nhu nhi Nhu nhi suốt cả chặng đường.
Sáng hôm sau, Doãn Y Thần còn đang mơ màng ngủ đã nghe một tiếng gọi thân quen, quen đến đau đầu nhức óc.
“Hoàng huynh! Hoàng tẩu, mau dậy đi, Nhu nhi đồng ý lấy đệ rồi! Hai người nói xem đệ nên chuẩn bị thứ gì cầu hôn nàng ấy đây?”
Nàng hơi cau mày, mới sáng sớm thôi mà…
Cả ngày hôm đó ba người ngồi chụm đầu chọn lễ vật, Tống Dật hết không thích cái này lại không vừa ý cái kia khiến hai người rất đau đầu.
“Không được, Nhu nhi cao quý như vậy sao mấy thứ tầm thường này có thể xứng với nàng ấy chứ.”
“Như này vẫn còn hơi ít đó…”
Tống Viễn hiểu cảm giác của hắn, gì cũng thấy không đủ nên vỗ nhẹ vai hắn, vẻ mặt cảm thông như đang nói: Ta hiểu, ta hiểu mà.
Tính toán chi phí tiệc cưới một hồi, Tống Dật thấy hơi thiếu thiếu liền cười hì hì nhìn Tống Viễn: “Hoàng huynh… huynh đệ chúng ta tình thân mến thương, huynh có thể…”
Tống Viễn điềm nhiên đáp: “Cái này phải hỏi hoàng tẩu đệ rồi, nàng ấy bây giờ là người quản lý túi tiền ta.”
Tống Dật: … Dù có là hoàng đế cũng phải đội nương tử lên đầu thôi.